Vô Thượng Thần Đế

Chương 2827: Nhìn giống ai đó trước kia

- Chuyện bên này, giao cho Nhậm Thiếu Long đi, trong thời gian ngắn ngủi, Nhậm Thiếu Long cũng không thể rời khỏi Huyền Thiên môn, có hắn tọa trấn, mười tám châu quận, ai dám gây sự, thật sự là sống không kiên nhẫn.
- Ta bất cứ lúc nào có thể.
- Đã như vậy, vậy qua mấy ngày nữa, chúng ta và Lư Ngọc Tuyết cùng nhau đến Kiếm Thần tông, tham gia khảo hạch.
- Tốt!
Bàn xong chuyện, ánh mắt Mục Vân xuất hiện vẻ hướng tới.
Mười tám châu quận Nam Trác vực, vị trí địa lý tương đối hẻo lánh, hơn nữa kết cấu quá nhỏ, toàn bộ Nam Trác vực, ở thần giới cũng bất quá chỉ là một nơi bé tý.
Ngược lại từ trong miệng Triệu Nham Minh nghe nói Thần Châu đại địa, làm cho Mục Vân hướng tới.
- Phải nhanh chóng tăng lên thực lực, nếu như đi tới Thần Châu đại địa, về hẳn là tương đối dễ dàng tìm kiếm nơi ẩn nấp của thập đại cổ tộc.
Chân Thần hậu kỳ, tiến vào Kiếm Thần Tông hẳn là không khó.
Buổi chiều hôm đó, Mục Vân đi tìm Lư Ngọc Tuyết, thông báo việc này.
Qua mấy ngày, Mục Vân mang theo Tạ Thanh, Triệu Nham Minh, Lư Ngọc Tuyết bốn người, rời khỏi mười tám châu quận, đi tới trung ương Nam Trác vực.
Nam Trác vực có diện tích khá lớn, mười tám châu quận bất quá chỉ là một trong trăm dặm, căn bản không tính là thế giới gì.
Mà trong toàn bộ Nam Trác vực, tứ đại tông môn, Kiếm Thần Tông, Thông Thiên cốc, Huyền Minh điện, Cửu Tinh Các, có thể nói là bốn nơi đứng trên đỉnh.
Tứ đại tông môn, thống trị toàn bộ Nam Trác vực, hơn nữa còn hấp thu thiên tài đứng đầu các nơi ở Nam Trác vực.
Thiên tài đứng đầu các nơi Nam Trác vực, không ai không tha thiết ước mơ tiến vào trong tứ đại tông môn, cho dù đệ tử cấp bậc tạp dịch thấp nhất, đó cũng là có cơ hội thành tựu Chân Thần cảnh.
Mà một khi thành tựu Chân Thần cảnh, trở lại mười tám châu quận địa phương này, chính là bá chủ một phương.
Lấy Kiếm Thần Tông mà nói, toàn bộ Kiếm Thần Tông, phạm vi khống chế chủ yếu tập trung ở phía đông Nam Trác vực, bao gồm mười tám châu quận.
Bên trong Kiếm Thần tông, chia làm đệ tử ngoại tông, đệ tử nội tông, đệ tử phong hào.
Đệ tử ngoại tông, Chân Thần cảnh.
Đệ tử nội tông, Địa Thần cảnh.
Đệ tử phong hào, lại là Thiên Thần cảnh.
Mà đệ tử ngoại tông, ước chừng có hơn mười vạn người, đệ tử nội tông cũng chỉ có hai ba vạn người, về phần đệ tử phong hào, vậy cũng chỉ có mấy trăm người.
Trong Kiếm Thần Tông, đệ tử phong hào chính là tồn tại cường đại nhất.
Lúc mới thành lập Kiếm Thần Tông, một vị đệ tử may mắn được một trong mười đại cổ tộc nhìn trúng, tuyển vào trong thập đại cổ tộc, thân phận địa vị hoàn toàn không giống, trong lúc nhất thời, cũng trở thành một đoạn giai thoại.
Những tin tức này, Mục Vân tự nhiên không biết, dọc theo đường đi đều do Lư Ngọc Tuyết kể cho nghe.
Lư Ngọc Tuyết tiếp nhận sát hạch Kiếm Thần tông, trở thành đệ tử ngoại tông của Kiếm Thần tông, chỉ chờ đến Chân Thần cảnh, có thể đi báo danh.
Hiện tại, nàng dĩ nhiên đã đạt tới Chân Thần cảnh, Chân Thần sơ kỳ. Nhìn Mục Vân bây giờ, Lư Ngọc Tuyết không thể không cảm thán, lúc nhìn thấy Mục Vân, bất quá chỉ là Hư Thần sơ kỳ, mà hiện tại, Mục Vân đã bỏ xa nàng ở phía sau.
Có lẽ thật đúng như lời gia gia nói, Tiềm Long tại uyên, Mục Vân, sớm muộn gì cũng sẽ bay lượn cửu thiên! Mục Vân bây giờ, không phải là như thế sao?
Một ngày này, mấy người đi tới giữa một mảnh sơn lâm, đục ra động phủ, bố trí đơn giản một chút, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tạ Thanh sớm đã bắt được một con thần thú mỹ vị, lột da rút gân nướng ăn.
Ở thần giới, thần thú cũng không phải đều cao cấp.
Từ cấp một đến cấp chín, thần thú cũng sẽ bị chủng tộc hạn chế, thành tựu có hạn, trừ phi có thể phá bỏ huyết mạch hạn chế, bất quá tu hành càng khó hơn nhân loại.
Mà về phần Thần Long cùng Phượng Hoàng hai tộc, không nằm trong phạm trù từ nhất giai đến cửu giai thần thú, mà là… Viễn Cổ thần thú.
Viễn cổ thần thú, sinh ra từ viễn cổ, thời gian tồn tại, còn lâu đời so với nhân loại, cho nên Long tộc, Hoàng tộc, từ trước đến nay xem thường nhân loại, cho dù nhân loại trải qua thời đại phát triển, trở nên rất cường đại, bọn họ vẫn có một loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng.
Phong Ngọc Nhi trước kia, thần hồn cùng thần phách cùng với huyết mạch Thiên Tinh Huyền Xà dung hợp, loại thần thú này, chính là thuộc loại viễn cổ thần thú, nhưng không cường đại như Long tộc.
Bất quá trước kia ở Tiên giới cũng chưa từng thấy Phong Ngọc Nhi, không biết nữ nhân này có phải đã sớm đến thần giới hay không, hiện tại ở phương nào?
Còn có Lục Thanh Phong, Mạnh Tử Mặc bọn họ vân vân, ở nơi nào của thần giới.
Lúc trước không biết thần giới mênh mông, Mục Vân tin tưởng gặp lại không khó, nhưng hiện tại, sau khi biết thần giới mênh mông, Mục Vân mới phát hiện, mình nghĩ đơn giản.
Bốp...
Đang lúc bốn người vây quanh lửa trại, cách đó không xa, tiếng cành cây khô gãy vang lên.
Triệu Nham Minh nhất thời nhìn về phía bên kia, quát:
- Ai? Ra đây.
Nửa ngày không có động tĩnh, Triệu Nham Minh lại quát:
- Không ra, đừng trách chúng ta không khách khí.
Triệu Nham Minh dứt lời, một thân ảnh chậm rãi đi ra từ phía sau một gốc cây.
Đó là một thiếu niên thoạt nhìn chừng mười lăm mười sáu tuổi, một mái tóc dài màu tím, một đôi mắt, lộ ra một tia khát vọng cùng sợ hãi, nhưng sâu trong đôi mắt, lại kiên định.
Hơn nữa, trên người thiếu niên ăn mặc rách nát, lộ ra da thịt, càng có mấy vết roi, hiển nhiên bị ngược không nhẹ.
- Ngươi muốn ăn?
Nhìn thấy thiếu niên, Mục Vân mở lời.
Thiếu niên kia gật đầu.
Mục Vân đưa qua một miếng thịt đùi, thiếu niên không nói hai lời, há miệng gặm ăn.
Tiếng chi chi chi chi vang lên, thiếu niên hiện tại ngay cả xương cốt cũng nhai nát nuốt xuống.
- Không thể ăn xương.
Mục Vân cười khổ nói:
- Thần thú này chính là Phục Địa Hạt Trư nhất giai, trong tủy xương có hại.
Nghe được lời này, thiếu niên ngẩn người, gãi gãi đầu, nhưng vẫn mặc kệ như trước.
- Ngươi tiểu gia hỏa này, cho ngươi ăn, ngươi không biết nói cảm ơn?
Tạ Thanh cười nói.
- Tạ ơn. Cảm ơn...
Thiếu niên há miệng, thật vất vả mới nói ba chữ, sắc mặt đỏ lên.
- Ngươi không biết nói gì?
Nhìn thiếu niên, Tạ Thanh nhất thời hứng thú.
- Ô...
Thấy Tạ Thanh tới gần, thiếu niên nhất thời ngẩng cổ lên, phát ra một tiếng sói tru.
- Sói con?
Tạ Thanh nhìn thiếu niên, nhất thời kinh ngạc nói:
- Mục Vân, tên này, giống như ngươi, là sói nuôi lớn?
Nhìn thấy biểu hiện của thiếu niên, Mục Vân kinh ngạc.
Đời thứ hai của hắn bò ra từ Táng Thần sơn mạch, từ nhỏ lớn lên trong ổ sói, nhưng loại xác suất này, quả thực là vạn không có một.
Không nghĩ tới hôm nay, cư nhiên gặp phải một người giống như mình.
Nhìn bộ dáng thiếu niên, trong lòng Mục Vân nhịn không được xúc động.
- Ngươi...... Tên là gì?
- Mao... Mao... Mao...
- Mao Mao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận