Vô Thượng Thần Đế

Chương 3526: Ngọc Thiềm Trai Lý Ngạo Tuyết

- Có cái gì phải sợ hãi, ta chỉ có chút kinh ngạc, thì ra tiểu vị cảnh lợi hại như vậy, xem ra cao thủ Thánh Nhân, cường hãn hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều.
Mục Vân cũng không có sợ hãi, từ sau khi hắn phá rồi lập, cũng không có gì phải sợ hãi, Thánh Nhân thì như thế nào, nếu hắn muốn đi, Thi Vô Mệnh không giữ được hắn.
Nội tâm hắn nóng bỏng một trận, nguyên lai cao thủ Thánh Nhân, lại cường hãn như thế, hắn càng ngày càng muốn đột phá tiến vào cảnh giới Thánh Nhân.
Chẳng qua, bày ở trước mặt hắn, còn có Hóa Thánh cảnh, muốn thăng cấp Thánh Nhân, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Mục Vân cũng rời khỏi nhân giới, tiến vào một thế giới hoàn toàn mới.
Thế giới này, tên Tam Nguyên giới, là nơi tụ cư của các chủng tộc như Long Tê tộc, Song Dực Ngân Sư, Thực Thi Thú Tộc. Mục Vân nhân ở trong bạch cốt lao lồng, xuyên thấu qua khe hở trong lồng giam, liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ thấy phía trước là một mảnh thảo nguyên, mênh mông vô biên, linh khí dồi dào lan tràn ở trong thiên địa, ở cuối thảo nguyên, còn mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của một tòa thành trì.
- Phía trước chính là thành trì của Thực Thi Thú tộc ta. Thi Hoàng thành, mọi người theo ta trở về. Lần này bắt được tiểu tử này, khẳng định có vấn đề, nói không chừng cống hiến thật lớn, Thi Hoàng đại nhân khẳng định có trọng thưởng.
Thi Vô Mệnh híp mắt, nhìn ra thành trì phương xa, khóe miệng lộ ra ý cười.
- Vâng, đại nhân.
Mọi người nghe được có trọng thưởng, đều lộ ra thần sắc hưng phấn.
Đông!
Nhưng đúng lúc này, một tiếng vỡ tan vang lên.
Lồng bạch cốt không hề báo trước bị phá vỡ.
Thân ảnh Mục Vân phóng lên trời, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, uy vũ như chiến thần, không có một tia chật vật như tù nhân.
- Thi Vô Mệnh, đa tạ ngươi, dẫn ta vào nơi này, trước tiên cáo từ.
Mục Vân cười rộ lên, hắn đã thuận lợi tiến vào Tam Nguyên giới, cũng không cần ngụy trang tiếp, thoát khốn mà ra.
- Cái gì!
Thi Vô Mệnh sắc mặt đại biến, bạch cốt lao lồng của hắn, ngay cả cường giả Hóa Thánh cũng khó có thể phá vỡ, nhưng không nghĩ tới Mục Vân cư nhiên thoải mái như vậy, chạy ra.
Mục Vân cũng không nói nhảm, phi thân rời đi.
- Muốn chạy? Chết cho ta!
Thi Vô Mệnh giận dữ, tay phải bay ra, da thịt trên bàn tay trong nháy mắt rơi xuống, lộ ra bạch cốt kinh khủng âm trầm.
Hắn đánh ra một bạch cốt thủ trảo, che khuất bầu trời, khơi dậy âm phong đầy trời, bộc phát ra từng trận khí tức âm u, lăng không chộp về phía thân thể Mục Vân.
- Tước Thần Phiến.
Mục Vân xuất ra Tước Thần Phiến, quạt giấy màu trắng hiện ra, trên quạt giấy lưu chuyển từng luồng hỏa diễm màu đen, đây là Bất Tử Thần Hỏa của Cửu U Chu Tước, có được uy năng cường hãn thiêu hủy hết thảy.
Xuy xuy...
Âm phong đầy trời, vừa chạm vào Bất Tử Thần Hỏa, liền phát ra tiếng xuy xuy, hóa thành sương mù tiêu tán.
Mà thi vô mệnh bạch cốt bàn tay, cũng bị Tước Thần Phiến ngăn cản.
- Đây là pháp bảo gì?
Thi Vô Mệnh chấn động, không ngờ chiếc quạt giấy này của Mục Vân lại ngăn cản công kích của hắn.
Hắn lấy lại bình tĩnh, đang muốn ra tay lần nữa, nhưng không nghĩ tới thân thể Mục Vân lướt nhanh, đã biến mất vô tung.
Mục Vân căn bản không có luyến chiến, thực lực hiện tại của hắn, cứng đối cứng cùng cao thủ Thánh Nhân, hoàn toàn muốn chết, mà hắn muốn đi, Thi Vô Mệnh cũng không giữ được.
- Đuổi theo cho ta.
Thi Vô Mệnh giận dữ, cả người bộc phát ra khí tức âm u, dưới cơn thịnh nộ, da thịt trên khuôn mặt hắn, cũng từng khối từng khối rơi xuống, lộ ra bạch cốt u sâm.
Trong khoảnh khắc, cả khuôn mặt của hắn đều biến thành bộ xương trắng, hai điểm quỷ hỏa màu xanh biếc, thiêu đốt trong hốc mắt trống rỗng, có vẻ cực kỳ yêu dị.
Mọi người nhìn thấy một màn này, đều cảm thấy kinh hãi khủng bố một trận, truy bắt bốn phía.
Thân ảnh Mục Vân hiện tại, trên thảo nguyên, bay vút chớp nhoáng, tư thái cực kỳ tiêu sái.
- Hảo tiểu tử, ngươi thật sự chạy ra.
Quy Nhất cười hắc hắc, ở trước mắt cường giả Thánh Nhân, Mục Vân cư nhiên có thể toàn thân trở ra, quả thực có chút ngoài dự liệu của hắn.
- Bình tĩnh, có cái gì phải kinh ngạc, đến Bán Thánh, thoát thai hoán cốt biến đổi, lại trải qua bất tử thần hỏa rèn luyện, ngươi cũng đừng xem thường ta.
Mục Vân mỉm cười, ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía, lẩm bẩm nói:
- Nơi này chính là Tam Nguyên giới...
Quy Nhất nói:
- Đúng vậy, Tam Nguyên giới, là nơi tụ cư của Long Tê tộc, Thực Thi Thú tộc, song dực Ngân Sư vân vân.
Mục Vân hỏi:
- Tam nguyên giới, ai sáng tạo ra?
- À...
Quy Nhất muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, nói:
- Tên của người kia, bây giờ ta không thể nói.
Mục Vân ngẩn người, hỏi:
- Vì sao không thể nói?
- Tên của người kia, ẩn chứa tai nạn vô tận, nguyền rủa, giết chóc, thực lực của bây giờ ta còn chưa khôi phục, ta không thể gọi thẳng tên hắn, nếu không, ta sẽ bị nguyền rủa vô tận, sống không bằng chết.
Quy Nhất có chút bất đắc dĩ, muốn nói lại không thể nói, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Người kia rất lợi hại sao? Gọi tên hắn ta, sẽ mang lại một thảm họa nguyền rủa vô tận? Ta không tin.
Mục Vân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Dưới Thánh Nhân đều là con kiến hôi, ngươi chỉ là một Bán Thánh nho nhỏ, con kiến hôi cũng không bằng, cảnh giới của người khác, há là ngươi có thể hiểu được? Ngươi luyện đến cảnh giới Thánh Nhân cho ta rồi nói sau.
Quy Nhất trợn trắng mắt.
Mục Vân bây giờ, mặc dù đã thăng cấp Bán Thánh, nhưng phóng mắt tới Tam Nguyên giới, điểm thực lực này không đáng nhắc tới, chỉ riêng Thánh Nhân là Thi Vô Mệnh kia, cũng không phải Mục Vân có thể đối phó.
Mục Vân cười khổ một chút, đích xác, thực lực của mình còn chưa đủ, phải mau chóng nghĩ biện pháp tăng lên.
Nơi này là địa bàn của Thực Thi Thú Tộc, Thi Hoàng Thành ở phụ cận, không nên ở lại lâu, Mục Vân không do dự, rút người rời đi.
Một ngày sau, hắn rời khỏi Thi Hoàng thảo nguyên, đi tới một địa phương gọi là Thanh Sơn trấn.
Trong Thanh Sơn trấn, có chút náo nhiệt, người đi đường trên đường phố, đại bộ phận là nhân loại, dấu chân nhân loại, trải rộng khắp chư thiên vũ trụ, trong Tam Nguyên giới, cũng có rất nhiều thế lực nhân loại. Thanh Sơn trấn này, rõ ràng là địa bàn của nhân loại.
Mà ngoại trừ nhân loại ra, nơi này còn hỗn tạp Thực Thi Thú, song dực Ngân Sư, Long Tê tộc các loại chủng tộc, mọi người đề phòng lẫn nhau, tựa hồ cũng không tính là hữu hảo.
Ở Tam Nguyên giới, mâu thuẫn chủng tộc phi thường nghiêm trọng, Mục Vân bước vào trong Thanh Sơn trấn, ở trong trấn nhỏ nhìn như bình tĩnh này, hắn cũng mơ hồ cảm nhận được một tia khí tức giương cung bạt kiếm.
Hắn ngồi xuống quán trà bên đường, gọi một ấm trà, nghỉ ngơi một chút.
Tiểu nhị thấy hắn một mình, tò mò hỏi:
- Khách quan, ngài chỉ có một mình sao?
- Ừm.
Mục Vân khẽ gật đầu.
Nhị một trận kinh ngạc:
- Ngươi đi một mình, liền dám đến tranh đoạt Thiên Độc cổ tháp, ta khuyên ngươi vẫn là mau rời đi, miễn cho mất mạng.
- Thiên Độc cổ tháp gì?
Mục Vân ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận