Vô Thượng Thần Đế

Chương 2191: Địa Huyệt Chu Vương (2)

Mấy tên đệ còn thừa tử thấy cảnh này cũng trợn mắt hốc mồm.
Thế nhưng thời khắc này La Hữu Vân lại xụi lơ trên mặt đất.
- La sư huynh!
- La sư huynh!
Mấy tên đệ tử ngơ ngẩn.
- Ta không sao, chỉ là quá hư nhược.
La Hữu Vân đặt mông ngồi dưới đất, nói:
- Chúng ta ở chỗ này chờ Hứa Khánh Chi đến, quay về, đợi khôi phục rồi trở lại Lạc Nhật sơn mạch.
- Gấp gáp đi cái gì?
Chỉ là ngay hiện tại, một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên.
Sau đó, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.
Nhìn kỹ lại, không phải Mục Vân lại là người nào.
Mục Vân đột nhiên xuất hiện, La Hữu Vân trợn tròn mắt.
- Không có khả năng, ngươi rõ ràng bị Hứa Khánh Chi giết chết, hồn tức đều biến mất vô tung vô ảnh, ngươi không có khả năng còn đứng ở chỗ này.
La Hữu Vân không thể không kinh ngạc.
Hứa Khánh Chi chém giết Mục Vân, hắn ở bên cạnh tận mắt thấy, Mục Vân bị đánh trúng, mà về sau, hết thảy hồn thức của Mục Vân đều biến mất không thấy gì nữa.
Hiện tại làm sao có thể xuất hiện ở đây.
- Nào có nhiều cái không có khả năng như vậy.
Mục Vân lại cười nhạo nói:
- Ngươi cho rằng không có khả năng, điều duy nhất làm sai chính là các ngươi không nên xem thường ta, cho rằng ta đã chết.
Vừa dứt lời, Mục Vân vung kiếm.
Hiện tại La Hữu Vân là một con gà yếu ớt, mặc cho hắn giết.
- La Hữu Vân, ta cho ngươi một cơ hội, nói cho ta tại sao, ngươi phải giết ta?
Mục Vân mở lời:
- Ninh gia cùng Lục gia, Đấu gia, ta đắc tội tam đại gia tộc môn phiệt, bọn hắn muốn giết ta, ta biết, thế nhưng La Hữu Vân ngươi là con trai La Ngọc Kiệt phong chủ, ta tựa hồ không có đắc tội ngươi?
- Hừ, ngươi sai là sai ở chỗ không nên đi cùng Lâm Văn Hiên!
La Hữu Vân nói:
- Lâm Văn Hiên chỉ là một kẻ thất bại, từ đầu đến đuôi bị đào thải, hắn đã sớm nên từ bỏ, hiện tại hết lần này tới lần khác trở về làm rối, hoàn toàn muốn chết.
Vừa nghe lời này, Mục Vân sáng tỏ.
- Ta hiểu rõ!
Mục Vân cười nói:
- Với của thực lực Lâm Văn Hiên, chỉ là Kiếm Thánh Lục Thanh Phong, hẳn là rất khó bắt, trong lúc này, có người Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn phản bội hắn, cho nên khiến cho hắn bị bắt, La gia các ngươi có một phần, chỉ sợ Hứa gia, cũng có một phần.
- Hừ, hắn sớm muộn cũng sẽ chết.
La Hữu Vân cười nhạo nói:
- Một tên phế nhân, đi theo hắn có tiền đồ gì? Mục Vân, nếu ngươi nguyện ý đầu nhập La gia, ta cam đoan, ngươi có thể trở thành phụ tá đắc lực của ta.
- Lôi kéo ta?
Mục Vân cười nói:
- Cho dù lão tử ngươi đến, đoán chừng quỳ xuống cầu ta, làm hộ vệ của ta, ta có thể sẽ cân nhắc một chút.
- Ngươi...
không thể bảo Mục Vân không cuồng vọng, nhưng lời nói rất có đạo lý.
Hắn thân là Minh chủ Vân Minh, tứ đại hộ pháp bên người, ai không phải Tiên Vương đỉnh tiêm.
Làm phụ tá đắc lực của La Hữu Vân, quả thực nói nhảm.
- Được rồi, ta đã hiểu.
Mục Vân dứt lời, một kiếm đâm tới lồng ngực La Hữu Vân.
Máu tươi cuồn cuộn chảy ra, La Hữu Vân chỉ cảm thấy sinh mệnh lực của mình đang không ngừng xói mòn.
Hắn muốn hô cũng không kêu được, cảm giác tử vong tới gần để hắn ngạt thở, để hắn không thể thở nổi.
Hết thảy, kết thúc.
Thi thể La Hữu Vân đổ xuống mặt đất, Mục Vân tự nhiên vơ vét một phen.
- Không có phát hiện chàng bây giờ rất tham tài?
Vương Tâm Nhã giễu cợt.
- Nàng không biết!
Mục Vân cười khổ nói:
- Bây giờ ta cũng không có cách nào, một Tiểu Thất, đủ ta uống một bình, giờ thêm Tật Phong, quả thực là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
- Ha ha...
Vương Tâm Nhã cười nói:
- Cho nên chàng bây giờ biến thành thần giữ của, bất quá nói đi cũng phải nói lại, bị người ngoài biết, trên người chàng một Thần Long, tăng thêm một á long, không biết bao nhiêu người sẽ nổi điên làm thịt chàng.
- Quản bọn họ làm chi.
Mục Vân không có vấn đề nói:
- Chờ một trai một gái của ta trưởng thành, toàn bộ Tiên giới, ai có thể đối địch với ta?
- Vậy chỉ sợ ngàn vạn năm sau, chàng có thể chờ?
- Chỉ nàng biết nói chuyện.
Mục Vân nhìn phương xa, lần nữa nói:
- Lần này, Hứa Khánh Chi không đến, chỉ sợ xuất hiện ngoài ý muốn, ta ngược lại muốn nhìn một chút, Hứa Khánh Chi đang làm gì.
- Hứa Khánh Chi là lục phẩm Kim Tiên, Vân lang chớ chủ quan.
- Ta đương nhiên sẽ không chủ quan, nhưng gia hỏa này có chủ quan hay không, ta không biết.
Mục Vân vừa dứt lời, mang theo Vương Tâm Nhã tiến về một phương hướng khác.
Vốn nghĩ rằng cần chiến một trận với La Hữu Vân, thế nhưng không nghĩ tới, gia hỏa này xui xẻo, gặp nhiều người vây công.
Mục Vân quay người trở về, hướng về một phương hướng khác tiếp tục tiến lên.
Hứa Khánh Chi hiện tại không biết thế nào.
Mà lúc này, Hứa Khánh Chi đang rất gian nan.
- Hứa đại ca, La Hữu Vân bên kia, cũng bị người công kích!
Một đệ tử vội vàng nói:
- Vừa mới thu được tín hiệu cầu cứu của hắn, chúng ta...
- Chúng ta còn chưa biết bản thân ra sao, còn đi quản bọn họ?
Hứa Khánh Chi gầm thét:
- Đám Huyết Sát thần giáo chó má này thế mà dẫn dụ chúng ta.
Hứa Khánh Chi đến đây mới phát hiện.
Nơi này đã bị đám cho con Huyết Sát thần giáo đặt bẫy, dẫn tới một đám Địa Huyệt Chu Vương.
Địa Huyệt Chu Vương, tiên thú huyết mạch kim cấp, từng còn giống như là con nhện bình thường phóng đại gấp trăm lần, toàn thân trên dưới giáp trụ kiếm ảnh, mọc đầy lông tóc, mà những lông tóc nhỏ xíu kia có mang kịch độc.
Quan trọng nhất là lưới tơ do Địa Huyệt Chu Vương phun ra, hiệu quả trói buộc cực mạnh, bị quấn lên, trên cơ bản hẳn phải chết không nghi ngờ.
Cho dù bên cạnh hắn đều là đệ tử Kim Tiên, thế nhưng đám Địa Huyệt Chu Vương, từng con phân tán, trên trăm con lớn nhỏ đứng khắp núi rừng, tựa hồ chờ bọn hắn đi chịu chết.
Mà trong phạm vi ngàn mét xung quanh, trong những thân cây, từng mạng nhện khuếch tán ra, ngăn chặn hết thảy đường ra, chặt cũng chém không đứt.
- Khặc khặc, đám ngu ngốc Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thật coi là chúng ta sợ bọn hắn?
Bên ngoài mạng nhện, mấy thân ảnh đứng vững.
- Còn là Lâm Văn huynh có biện pháp, khu động đám Địa Huyệt Chu Vương vây khốn bọn hắn, bọn gia hỏa này nhịn không được bao lâu thời gian.
Một tên nam tử cầm đầu, đầu đội mào, chân mang giày bạc, một bộ khí phái, rất phú quý.
Lâm Văn nhìn hai người bên cạnh, gật đầu nói:
- Chớ khinh thường, chú ý bốn phía, miễn cho có người làm phá hư, đám đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thật sự cho rằng đệ tử đệ nhất đường chúng ta bất tài?
- Vâng!
Mấy tên đệ tử còn dư đi ra, nhìn bốn phía, cảnh giới.
Mà giờ khắc này, Mục Vân mang theo Vương Tâm Nhã dần dần tới gần.
- Ở nơi đó!
Nhìn thấy thân ảnh đám người Hứa Khánh Chi, Vương Tâm Nhã hô nhỏ một tiếng nói.
- Quả nhiên bị người vây khốn.
Mục Vân mắt sáng như đuốc, nhìn thấy tràng cảnh nơi đó, cười nói:
- Địa Huyệt Chu Vương, xem ra bọn gia hỏa này lần này sẽ rất thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận