Vô Thượng Thần Đế

Chương 2216: Tòa thành màu đen

Nhìn kỹ lại, không phải một cung điện, mà là một tòa thành, tường thành tòa thành từ trên xuống dưới tối như mực, hoàn toàn không nhìn thấy khe hở, giống như một khối sắt hoàn chỉnh, vững vững vàng vàng đứng sừng sững.
Mà theo khoảng cách tới gần, mới thấy rõ, quả nhiên là một tòa thành cực kì cao lớn.
Bốn phía tòa thành đầy vách tường, vị trí đám người chạy đến có một cửa lớn.
Mà giờ khắc này, trước cổng chính, chín thân ảnh đứng thành một hàng, tựa hồ đang chuẩn bị lấy mở cửa.
- Diêm Ngọc sư huynh.
Khâu Uổng đi ra phía trước, nhìn ba người bên phải nhất, mở lời:
- Chúng ta trở về!
- Ừm!
Kia Diêm Ngọc, thân hình cao lớn, thế nhưng cho người cảm giác rất âm nhu, nhẹ gật đầu, nói:
- Nghỉ ngơi trước đi, mở ra đại môn, phải cần một khoảng thời gian.
- Vâng!
Mà giờ khắc này, một bên khác, đứng ở chính giữa ba người, một người đầu đội long quan mở lời:
- Diêm Ngọc, lần này ba đội đệ tử ra ngoài, trở về biến thành hơn ba trăm người, không tệ lắm.
- Có đôi khi, cảnh giới mới là quyền lợi nói chuyện duy nhất, nhiều người thế nhưng không có tác dụng gì.
- Lạc Cô Phong, ngươi quản tốt đệ tử Huyết Sát thần giáo các ngươi là được!
Bên người Diêm Ngọc, một thanh niên sắc mặt trắng noãn nói:
- Chúng ta cùng các ngươi liên thủ, bất quá là vì mở ra đại môn lâu đài này, một khi mở ra, tiến vào bên trong, đến lúc đó, đừng trách Thần Hạo Nhiên ta hạ thủ quá ác.
Nghe đến lời này, Lạc Cô Phong không có nhiều lời.
Mà đổi thành một bên, ba tên nam tử bên trái nhất từ đầu đến cuối không có mở miệng.
Chín thân ảnh, khí tức đều không tầm thường, Mục Vân phát hiện, Diêm Ngọc cùng Thần Hạo Nhiên đều là bát phẩm Kim Tiên, còn có một người, hẳn là Thu Nhiên, thất phẩm Kim Tiên.
Mà ba người Lạc Cô Phong trong Huyết Sát thần giáo, trừ Lạc Cô Phong cửu phẩm Kim Tiên, hai người khác đều bát phẩm.
Ba người kia Vũ Hóa Thiên Cung, một người trong đó cũng là cửu phẩm Kim Tiên, còn dư hai người, bát phẩm Kim Tiên.
Mà, không chỉ đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn đi tìm người, Huyết Sát thần giáo cùng Vũ Hóa Thiên Cung hai đại tông môn cũng đi tìm người.
Nương theo từng đội từng đội đệ tử trở về, không bao lâu trước lâu đài đã ngưng tụ hơn nghìn người.
Đệ tử tam đại tông môn, số người Vũ Hóa Thiên Cung nhiều nhất.
Theo thời gian từ từ trôi qua, dần dần, đại môn trước mặt đám người dần dần có dấu hiệu mở ra.
Cuối cùng, nửa ngày sau, đại môn mở ra.
Mấy người cầm đầu đám đệ tử tam đại tông môn thương thảo, quyết định chờ bọn hắn khôi phục tiêu hao, lại tiến vào bên trong tòa thành.
Mục Vân hiện tại, cẩn thận từng li từng tí đi đến dưới tường thành tòa thành.
Tường thành màu đen, bàn tay chạm đến cực kì cứng rắn, hơn nữa còn rất băng lãnh.
- Hẳn là Tuyệt Băng Minh Thiết.
Trong lòng Mục Vân xác định.
Tuyệt Băng Minh Thiết, một loại kim loại có tính chất cực kì kiên cố, dùng để luyện khí cũng không thích hợp, thế nhưng dùng đến chú tạo tường thành, lại rất thích hợp.
Mà loại minh thiết này cực kỳ khó được, đáng giá ngàn vàng, dùng để chú tạo thành thị, tuyệt đối là đại thủ bút.
Tòa lâu đài này không đơn giản.
- Mục Vân, chuẩn bị xuất phát!
Mà giờ khắc này, Khâu Uổng kêu gọi Mục Vân, tiến vào bên trong.
Lúc này, đệ tử tam phương đứng thành ba đội, giữa lẫn nhau phân biệt rõ ràng.
Diêm Ngọc mở lời:
- Đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tiến vào tòa thành, cấm nội đấu, nếu bị Diêm Ngọc ta phát hiện, hết thảy xử tử.
- Vâng!
Vừa dứt lời, Diêm Ngọc một ngựa đi đầu, mang theo đám người, tiến vào bên trong tòa thành.
Lạc Cô Phong cười khẩy, nhìn đám người, nói:
- Chúng ta cũng đi thôi, bọn gia hỏa này, thật cho rằng mình là cái thá gì.
Đệ tử Huyết Sát thần giáo tiến vào.
Cuối cùng, chỉ còn lại đệ tử Vũ Hóa Thiên Cung.
- Hạ Duệ sư huynh, chúng ta bây giờ....
- Để các ngươi đi tìm Thiên Vũ, đã tìm được chưa?
Hạ Duệ nhíu mày, hờ hững nói.
- Không có!
- Phế vật!
- Hạ Duệ sư huynh, có khả năng Hạ Thiên Vũ cũng không có ở đây, bí cảnh lớn bao nhiêu, chúng ta còn còn không biết đâu.
- Thôi!
Hạ Duệ khoát tay nói:
- Tiểu tử này tìm tới hắn cũng không thành thật, để chính hắn ra ngoài xông xáo, gặp phải tấm sắt, hắn sẽ biết không nên trêu chọc.
- Ngô Lặn, Câu Phong, Tưởng Niệm, lần này chúng ta không chỉ muốn tìm tầm bảo, càng muốn châm ngòi quan hệ giữa Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn và Huyết Sát thần giáo.
- Chúng ta hiểu rõ.
- Đi!
Hạ Duệ vừa dứt lời, tiến vào bên trong tòa thành.
Mà giờ khắc này, Mục Vân lẫn trong đám người, tiến vào bên trong.
Tòa thành lớn như vậy, khắp nơi đều là kiến trúc màu đen.
Ngoại hình những kiến trúc màu đen kia không kém bao nhiêu đình đài lầu các bên trong Tiên giới, chỗ khác biệt là, toàn bộ màu đen, nhìn thêm mấy phần khủng bố.
Mục Vân đi trong đám người, vô thanh vô tức, cẩn thận quan sát bốn phía.
Tiên giới mênh mông, địa vực vô cương, Tiên giới tồn tại bao lâu, ai biết?
Từng địa phương bí mật ẩn tàng trong Tiên giới, ai cũng không dám nói mình biết được toàn bộ.
Nơi này mấy vạn năm trước, thậm chí mấy chục vạn năm trước, nói không chừng cũng là phồn hoa, hiện tại chung quy không có người ở.
Ba đội nhân mã, tiến vào bên trong thành trì, phân tán ra, giữa lẫn nhau ai cũng không đắc tội ai.
Mục Vân nhìn bốn phía, cẩn thận từng li từng tí.
Mà dần dần, đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cũng phân tán ra.
Dù sao, kiến trúc nơi này rất nhiều, đại bộ đội một mực đi cùng một chỗ, hiệu suất quá chậm.
- Nhớ lấy, phát hiện cái gì không thể lý giải, xem không hiểu, đến báo.
Diêm Ngọc trước khi đi không quên dặn dò mọi người.
Chỉ là những đệ tử kia toàn bộ bị lâm thời triệu hoán tới, ai sẽ nghe theo hắn.
Mọi người tản ra, nhìn bốn phía, cẩn thận tìm tìm, muốn tìm được bảo tàng thuộc về mình.
Mà giờ khắc này, Mục Vân độc thân đi vào bên trong một gian phòng. Đây là một tiểu lâu hai tầng, trong ngoài lâu đều một mảnh đen nhánh, bất quá gian phòng bên trong có từng khỏa dạ minh châu, khiến cho ánh sáng khuếch tán.
Tiến vào bên trong gian phòng, Mục Vân nhìn thấy, chỉ là trang trí đơn giản.
Trừ cái đó ra, ngược lại không có chỗ gì kỳ quái.
Đến tầng thứ hai, vẫn không có vật gì.
Mục Vân vừa mới chuẩn bị quay người xuống lầu, mấy thân ảnh lại đi lên trên lầu.
- Dừng lại!
Một người trong đó, nhìn Mục Vân, mở miệng nói.
- Ngươi là...
- Giao bảo bối ra đi!
Một tên đệ tử cầm đầu, nhìn Mục Vân, vênh mặt hất hàm sai khiến.
- Ừm?
Mục Vân nhìn mấy người, không hiểu.
Hắn nhận biết mấy tên này, chính là mấy chó săn trước đó đi theo bên người Lộ Dao, hiện tại chạy đến nơi đây, tựa hồ không có ý tốt.
- Trong này cái gì cũng không có, các ngươi đi địa phương khác tìm một chút đi.
Mục Vân nhìn mấy người, lười so đo.
Tên dẫn đầu tu vi cao nhất cũng đến ngũ phẩm Kim Tiên, thực sự không làm sao có hứng nổi.
- Ngươi nói không có là không có rồi?
Nam tử đầu lĩnh ngăn lại thang gác, nói:
- Lấy ra vật liệu trên người ngươi cho chúng ta nhìn, như thế chúng ta mới có thể tin tưởng ngươi.
Nghe đến lời này, Mục Vân cười khổ.
Bọn gia hỏa này rõ là muốn khi dễ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận