Vô Thượng Thần Đế

Chương 1986: Tình thế đột nhiên thay đổi

Oanh minh, lan tràn, tro bụi, bay lên trời.
Cuối cùng, chậm rãi kết thúc, đệ tử hai phe triệt để trợn tròn mắt.
Đây là... Thứ quỷ gì?
Đừng nói bọn hắn, ngay cả Mục Vân hiện tại cũng là một mặt mộng bức.
Hắn chẳng qua dung hợp lực lượng cửu nguyên tiến vào bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, sau đó lại lần bộc phát ra bốn loại công kích.
Thế nhưng không nghĩ tới... Lực lượng thế mà hiện ra cải biến nghiêng trời lệch đất.
- A... A... A a a...
Một tiếng gào thét thê thảm không ngừng vang lên.
Thân ảnh Hư Thượng Phong từ trên trời giáng xuống.
Chỉ là giờ khắc này hắn không thể bảo là không thảm.
Toàn thân cao thấp cơ hồ bị khí tức mãnh liệt trực tiếp oanh thành cặn bã.
- Hư trưởng lão.
Phàm Tâm Nhạc nhanh chóng bay xuống, nhìn Hư Thượng Phong bộ dáng, lập tức kinh ngạc.
Cái này... Là Mục Vân làm ra?
Làm sao có thể!
Ngũ phẩm Huyền Tiên, đánh nhị phẩm Chân Tiên Hư Thượng Phong thành thê thảm như vậy.
Giờ phút này, quần áo toàn thân cao thấp Hư Thượng Phong đã sớm cháy bỏng một mảnh, dán ở trên người, mà toàn thân trên dưới hắn giống như bị ngọn lửa thiêu đốt qua, cháy đen từng mảnh từng mảnh.
Quan trọng nhất là, bên trong thân thể của hắn, giống như xuất hiện một cỗ lực lượng đặc biệt, đang không ngừng vỡ nát tiên khí bên trong cơ thể hắn.
Mà kinh khủng nhất là, bàn tay hắn vừa rồi đưa ra, giờ phút này lại bị trực tiếp nổ thành tro bụi.
Vô cùng nhục nhã!
Quả thực vô cùng nhục nhã.
Hư Thượng Phong giống như hùng sư bị chọc giận, ánh mắt nhìn Mục Vân tràn ngập sát cơ.
Thấy cảnh này, Mục Vân lập tức từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Hắn càng không dễ chịu.
Vừa rồi một kích kia rất táo bạo, thế nhưng cơ hồ dùng đi hết thảy lực lượng bên trong cơ thể hắn.
Nguyên bản, thôi động bốn loại công kích, mười phần hao tổn tiên khí cùng nguyên lực.
Lần này, tăng thêm chín loại thuộc tính lực lượng tự nhiên, lần nữa bộc phát, quả thực tiêu hao gần hết lực lượng trong cơ thể hắn.
Từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, một cỗ cảm giác hôn mê, xâm nhập vào đầu.
Chỉ là Mục Vân biết, hiện tại hắn không thể đổ.
Hắn đổ, tín niệm của đệ tử Thiên Kiếm lâu sẽ biến mất.
Thiên Kiếm lâu nhất định diệt vong.
- Giết sạch bọn hắn, giết sạch bọn hắn, một tên cũng không để lại.
Toàn thân cao thấp Hư Thượng Phong bạo tạc lực lượng nhìn về phía trước, trong mắt chỉ còn lại Mục Vân.
Hắn muốn xé nát Mục Vân.
- Lần này là thật xong đời rồi!
Khóe miệng Mục Vân lộ ra một nụ cười khổ.
Hư Thượng Phong giờ phút này lần nữa vọt tới.
Nhưng Mục Vân lại vẫn y cầm U Ngữ Kiếm.
Bất cứ lúc nào, cũng không thể từ bỏ, trừ phi hắn đổ xuống.
Kiếm giới, ngưng tụ.
Vù vù từng tiếng nổ vang, Mục Vân lại lần nữa thi triển kiếm giới.
Khanh...
Nhưng trong chớp nhoáng Mục Vân ngưng tụ kiếm giới, mắt thấy Hư Thượng Phong sắp đánh tới, ngay tại giờ phút này thân thể của hắn lại lập tức đình chỉ.
Thân thể của hắn giống như bị giam cầm ở bên trong kiếm giới của Mục Vân.
- Thiên Thuật Vạn Kiếm Trảm.
Hình ảnh vừa hiện ra, cơ hồ khiến tất cả mọi người coi là kiếm giới của Mục Vân giam cầm Hư Thượng Phong.
Thế nhưng ngay tại giờ phút này, một tiếng quát khẽ vang lên.
Trong nháy mắt tiếng nói vừa ra, một thân ảnh tuyết trắng bỗng nhiên xuất hiện, trong tay nắm lấy một kiếm, chém ra.
Trong chốc lát, bên trong kiếm giới, từng đạo kiếm khí, từ bốn phương tám hướng, thẳng đến Hư Thượng Phong.
Phốc phốc phốc phốc âm thanh vang lên, thân thể của Hư Thượng Phong lập tức bị từng đạo kiếm khí kia xé rách thành bã vụn.
Thậm chí ngay cả nguyên thai đều bị đánh tan vô hình trong kiếm khí.
Một đời cường giả nhị phẩm Chân Tiên vẫn lạc như vậy.
Một màn này chỉ phát sinh trong nháy mắt sau khi Hư Thượng Phong nổi giận, quá nhanh, đám người thậm chí vừa mới chuẩn bị lần nữa chém giết, Hư Thượng Phong đã chết.
Kiếm giới của Mục Vân khống chế Hư Thượng Phong, sau đó đánh giết hắn?
Thậm chí trong nháy mắt, rất nhiều người nắm giữ loại ảo giác này.
Nhưng khi một đạo thân ảnh tuyết trắng kia rơi xuống, đám người mới phát hiện, bọn hắn nghĩ sai.
- Tuyết Kỳ tỷ tỷ...
Nhìn một thân ảnh kia, khóe miệng Mục Vân toát ra một vòng ý cười.
Mắt thấy Mục Vân sắp ngã xuống đất.
Thế nhưng ngay tại giờ phút này, Diệp Cô Tuyết nhanh chóng tiến tới ôm Mục Vân vào trong ngực.
- Tuyết Kỳ tỷ tỷ, ta biết... Ngươi sẽ đến cứu ta...
Hai mắt Mục Vân cơ hồ khép kín, nhìn thân ảnh trước mắt, nội tâm lại vô cùng ấm áp.
Nhưng Diệp Cô Tuyết nghe đến lời này, thần sắc chấn động.
Câu nói này vô cùng quen thuộc.
Năm đó, người kia, khi còn ở dưới trướng phụ thân, một lần gặp được nguy hiểm, người kia cơ hồ đã chết.
Thế nhưng thời khắc mấu chốt, nàng đuổi tới, giết lùi địch nhân.
Mà trước khi người kia hôn mê, nói một câu nói.
Chính là câu này.
Tình cảnh này, sao mà quen thuộc.
Thế nhưng trong lòng Diệp Cô Tuyết lại bắt đầu sinh ra vô tận hối hận.
Năm đó, nếu nàng không cứu người kia, hiện tại phụ thân có lẽ còn sống thật tốt, có lẽ, trở thành Tiên Vương Kiếm Vực, trở thành môn chủ của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Hết thảy, đều bởi vì người kia.
Nghĩ tới đây, Diệp Cô Tuyết đột nhiên buông tay.
Phịch một tiếng, Mục Vân rơi xuống mặt đất.
Nhói nhói, kích thích thần kinh Mục Vân, để hắn lần nữa mở hai mắt ra.
Nhìn thấy lại là một đôi mắt lạnh như băng.
Diệp Cô Tuyết động sát niệm đối với hắn.
Thần kinh Mục Vân lập tức kéo căng.
Vừa rồi trong lúc mơ hồ thế mà xúc động một ít ký ức trong đáy lòng của hắn, để hắn hồ ngôn loạn ngữ.
- Diệp phái chủ.
Mục Vân giãy dụa nói:
- Thật có lỗi, kể từ khi biết tên thật của ngươi chính là Diệp Tuyết Kỳ, ta chỉ cảm thấy, Tuyết Kỳ cái tên này, càng thêm êm tai hơn một ít.
- Mỗi ngày nhắc tới ngươi, nằm mơ cũng nhớ ngươi, cho nên hồ ngôn loạn ngữ.
Nghe đến lời này, trên gương mặt Diệp Cô Tuyết lại xuất hiện một tia ửng đỏ.
- Đăng đồ lãng tử, không sợ chết sao? Lúc nào rồi còn nói đùa.
Diệp Cô Tuyết khiển trách:
- Diệp Tuyết Kỳ cái tên nà đã biến mất bên trong lịch sử, nếu bị người biết, không chỉ là ta, ngươi cũng muốn chết không có chỗ chôn.
- Đệ tử biết!
- Không cần tự xưng đệ tử, ngươi bây giờ là nhân vật linh hồn của Thiên Kiếm lâu, Nam Cực chi địa, ai không phục ngươi?
Diệp Cô Tuyết khua tay nói:
- Ngươi chỉ cần gọi ta Diệp...
- Diệp tỷ tỷ.
Mục Vân lập tức cậy mạnh cười nói:
- Về sau gọi ngươi là Diệp tỷ tỷ.
- Ngươi...
- Diệp tỷ tỷ, bây giờ không phải thời điểm nói chuyện phiếm, nữ nhân này còn ở đây đây.
Mục Vân lập tức đổi chủ đề.
Diệp Cô Tuyết xuất hiện, một chiêu xuất thủ miểu sát Hư Thượng Phong.
Vẻn vẹn chiêu này đã có thể cho thấy thực lực của nàng thật không đơn giản.
Mà giờ khắc này, gương mặt Phàm Tâm Nhạc lại trắng bệch.
Tại sao có thể như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận