Vô Thượng Thần Đế

Chương 2328: Khốn Thiên Chỉ

Mục Vân đi từng bước tới gần hai người, đi đến chỗ cầu thang hai bên sâu trong đại điện.
- Bây giờ, xin ngươi vui lòng lăn khỏi vị trí của ta, có thể chứ?
Mục Vân nhìn Liễu Như Tuyết, không chút nể tình nói.
Lăn xuống.
Vừa nghe lời này, Liễu Như Tuyết tức muốn nổ phổi.
Mục Vân quả thực trần trụi vũ nhục nàng.
- Thế nào? Không muốn xuống?
Mục Vân nhìn Liễu Như Tuyết, lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ còn muốn ta động thủ mời ngươi?
Vừa nghe lời này, trong mắt Liễu Như Tuyết càng thêm phẫn uất.
Lục Khiếu Thiên hiện tại làm sao nỡ nhìn nữ nhân của mình bị người ta khi dễ, nhất thời tiến lên, toàn thân cao thấp bộc phát ra một cỗ khí thế cường hoành, nghiền ép tới Mục Vân âm.
Mà hiện tại, Kiếm Nhất Minh lại khẩn, bàn tay trong ống tay áo lần thứ hai ngưng tụ lực lượng, bất cứ lúc nào chuẩn bị xuất thủ.
- Đi!
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân lại cười nhạo một tiếng, Khốn Thiên Chỉ, chỉ ra.
Phanh...
Một tiếng rầm vang lên, cả người Lục Khiếu Thiên bay trở về đụng vào một cây trụ của đại điện, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong phút chốc, cả đại điện yên tĩnh như chết.
Một chỉ, đánh bại Lục Khiếu Thiên.
Mục Vân này có phải là nhất phẩm Tiên Vương không?
Mà hiện tại, Mục Vân nhìn ngón tay mình, có chút hài lòng.
- Khốn Thiên Chỉ, vạn năm trước đã nghe qua uy danh, quả nhiên danh bất hư truyền, đây là ta ở cảnh giới nhất phẩm Tiên Vương, nếu đạt tới nhị phẩm, pháp tắc cường đại, đã làm thịt Lục Khiếu Thiên.
Trong lòng Mục Vân tự nhủ.
Mà hiện tại, Lục Khiếu Thiên chỉ cảm giác mặt mũi đều mất hết.
- Tiểu tử thúi, chịu chết!
Lục Khiếu Thiên đứng dậy, bàn tay hóa thành móng vuốt, chộp về phía Mục Vân.
Nhưng nhìn thấy cảnh này, Mục Vân căn bản không để ý tới, ngược lại là một bước tiến lên, lần nữa chỉ ra.
- Khốn Thiên Chỉ!
Mục Vân đánh ra một đạo chỉ ấn, nghiền ép Lục Khiếu Thiên trước mặt.
Chỉ ấn bắn ra một đường ánh sáng, xuyên thủng bàn tay Lục Khiếu Thiên.
Máu tươi chợt hiện, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Khốn Thiên Chỉ, một chỉ ấn đã khủng bố như thế, tu luyện đến cuối cùng, có thể sinh ra hơn một ngàn vạn chỉ ấn, quả nhiên có thể vây khốn thiên địa ở trong từng đạo chỉ ấn.
Sắc mặt Lục Khiếu Thiên hiện tại đỏ lên, bàn tay chảy máu, ánh mắt nhìn Mục Vân đầy điên cuồng.
Tiểu tử này, tu tập Khốn Thiên chỉ.
Khốn Thiên Chỉ, do một vị Thiên Kiếm Tử ngày xưa của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tạo ra, tuyệt học cả đời, sớm đã không lưu truyền trong Kiếm môn.
Nhưng bây giờ Mục Vân biết, dùng đầu heo nghĩ cũng biết, tên này đạt được truyền thừa Khốn Thiên chỉ của vị Thiên Kiếm Tử kia ở trong Kình Thiên tháp,.
Lục Khiếu Thiên lần thứ hai nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo vẻ kiêng kỵ thật sâu.
Mục Vân trước mắt không còn là vị đệ tử tam thập tứ phong, mà là Thiên Kiếm Tử đời thứ tư. ngồi chung cùng Lâm Văn Hiên.
- Tuyết nhi, chúng ta đi.
Lục Khiếu Thiên nhìn Liễu Như Tuyết, gật đầu nói.
- Đi? Ta để các ngươi đi chưa?
Mục Vân hiện tại lại đi tới trên ghế của mình, ngồi xuống hai người, nói:
- Hôm nay, không có lời của ta, ta xem các ngươi ai dám đi?
- Ngươi còn muốn làm gì?
Lục Khiếu Thiên giận dữ quát.
Hắn đã mất hết thể diện, Mục Vân còn không vui?
- Cái gì hỏi ta còn muốn như thế nào?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Các ngươi ngang nhiên đi tới đệ nhị phong của ta, làm người của ta bị thương, còn hỏi ta còn muốn thế nào nữa? Ta muốn giết ngươi, được chứ?
- Ngươi dám!
- Ngươi có thể thử xem ta có dám hay không, rốt cuộc môn chủ sẽ bảo hộ ta là Thiên Kiếm Tử đời thứ tư có tiềm lực vô cùng, hay là bởi vì ta giết phong chủ đệ tam phong không có bất kỳ tiềm lực gì như ngươi mà trừng phạt ta?
Vừa nghe lời này, Sắc mặt Lục Khiếu Thiên khó coi.
Một ít võ giả thiên phú cường đại, cảnh giới cả đời đều không ngừng đi tới.
Nhưng thiên phú của hắn có hạn, đời này đến nhị phẩm Tiên Vương, đã xem như kết thúc.
So với Mục Vân trong mắt Kiếm Nam Thiên, hắn tuyệt đối không đáng một xu, huống chi, Mục Vân là Thiên Kiếm Tử.
Nhìn hai người, Mục Vân lại nói:
- Liễu Như Tuyết, ngươi dùng tay nào làm Kiếm Nhất Minh bị thương, liền dùng tay đó tạ tội, tự cắt đứt một tay đi!
Vừa nghe lời này, sắc mặt Liễu Như Tuyết trắng bệch.
Để cho nàng tự chặt một tay, tạ tội cho Kiếm Nhất Minh?
- Gươi nằm mơ!.
- Xem ra ngươi không muốn.
Mục Vân cười nói:
- Đã như vậy, đừng trách ta vô tình!
Dứt lời, Mục Vân bước ra, đi tới trước người Liễu Như Tuyết.
- Mục Vân, ngươi đây là lấy công báo thù riêng! Báo thù cho sư tôn ngươi, ngươi quá hèn hạ.
- Ta hèn hạ, nếu hôm nay ta không có ở đây, ngươi giết người của ta, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là hèn hạ hơn.
Mục Vân khom người xuống, nhìn Liễu Như Tuyết phía dưới, mở lời:
- Một tay này, ta giúp ngươi lấy!
Yo...
Máu tươi văng khắp nơi, Liễu Như Tuyết nhất thời kiếm kêu thảm một tiếng, cả người chật vật lăn xuống bậc thang, rơi xuống dưới đại điện, máu tươi chảy xuôi trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn này, đám người còn lại hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mục Vân quả thực độc ác.
Quá bá đạo!
- Những người các ngươi trung thành và tận tâm đi theo Liễu Như Tuyết, đã như vậy, đệ nhị phong ta lưu các ngươi làm cái gì? Thứ ăn trong nồi mà ngồi trong chén?
Nhìn mọi người, trong mắt Mục Vân mang theo sát khí.
Mục Vân muốn giết bọn họ?
Không đời nào.
Chẳng lẽ tên này thật muốn giết bọn họ?
Nhưng hiện tại nhìn sát khí trong mắt Mục Vân, làm sao giống như không có khả năng, hoàn toàn là bộ dáng muốn ăn chắc bọn họ.
- Đã như vậy, ta tiễn các ngươi một đoạn đường, để cho các ngươi cùng Liễu Như Tuyết, dù sinh không thể ở cùng một chỗ, nhưng ngày sau nếu nàng chết, các ngươi có thể đoàn tụ.
Dứt lời, bàn tay Mục Vân vung lên, pháp tắc Tiên Vương vừa ra, tất cả cảnh giới Đại La Kim Tiên hiện tại căn bản không cách nào chống cự, toàn bộ bị Mục Vân bắt vào trong Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
Nơi đó không thể thích ứng với nhân loại, Mục Vân muốn để cho bọn họ ở bên trong chờ chết.
Mà hiện tại bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, Tiểu Thất và Tật Phong hai người đang truy đuổi lẫn nhau, nhìn thấy trăm người tiến vào, nhất thời cảm thấy rất thú vị.
- Chúa ơi, đó là gì?
- Một con rồng?
- Còn có một con Á Long.
- Đây là địa phương nào?
Nhất thời, trăm người bị Mục Vân hút vào Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ hoàn toàn điên.
Trên bầu trời đầy sấm chớp, mà giữa mặt đất, núi non, sông ngòi càng mãnh liệt mênh mông, đây quả thực là một đại lục mạt thế.
Mọi người đã hoàn toàn bị dọa đến choáng váng.
Mục Vân hiện tại không để ý tới những người đó, cho bọn họ cơ hội, một đám không quý trọng, hiện tại, chịu chết cũng đáng đời.
Mà hiện tại ánh mắt Mục Vân rơi vào trên người Lục Khiếu Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận