Vô Thượng Thần Đế

Chương 2971: Bình Lương thành

Vạn Tượng tháp, chính là thần khí Kiếm Thánh độ hóa lưu lại.
Thần khí này bản thân chính là Vương cấp thần khí, Mục Vân hiện giờ mặc dù nắm trong tay cũng không triệt để, nhưng đủ để lấy ra một ít địa nguyên thần khí, thần đan trong đó.
Mặc dù hắn hiện tại xem như nửa chân bước vào tình trạng ngũ tinh thần đan sư, thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, luyện chế ra nhiều Địa Nguyên Thần Đan như vậy, cũng không có khả năng.
- Tốt lắm, các ngươi ở trên đỉnh núi, an tâm tu luyện, hai năm sau, tứ tông hội võ, mới là địa phương bày ra chính mình.
- Vâng.
Mục Vân gật đầu, trở về phòng.
Mà cùng lúc đó, Kiếm Thần Tông, Thiên Tử Phong.
Thiên Phong Tiếu một thân hắc bào, đứng ở trên đỉnh núi, nhìn quang cảnh núi non dưới bóng đêm, thở ra một hơi.
- Sư huynh.
Một đạo thân ảnh giờ phút này phá không mà đến.
- Sư huynh, ta đã nghe nói chuyện tỷ thí, Mục Vân này, thật sự là cuồng vọng, chẳng lẽ tông chủ mặc kệ sao?
- Quản? Làm thế nào để quản lý?
Thiên Phong cười lạnh lùng nói.
- Người này, dung hợp trí nhớ của hơn trăm vị đan sư của Đan Linh phong, trong vòng trăm năm tiêu hóa xong, nhất định là một gã lục tinh thần đan sư, lục tinh thần đan sư, khái niệm gì?
- Hoàn toàn có thể bồi dưỡng cường giả Thần Vương cảnh.
- Tông chủ hiện tại ở phẩm cấp Thần Quân, há lại bỏ được nhằm vào Mục Vân?
- Vậy chúng ta sẽ nhìn hắn cưỡi lên đầu chúng ta?
Đệ tử kia phẫn nộ bất bình nói:
- Người này, quá cuồng vọng.
- Cưỡi lên đầu ta?
Thiên Phong cười lạnh nói:
- Đừng nóng vội, tứ tông biết võ, ta sẽ làm cho hắn đẹp mặt.
......
Một đêm không nói gì, sáng sớm hôm sau, Mục Vân dẫn theo hai vợ chồng Diệp Thu và Linh Nguyệt Huyền rời khỏi Kiếm Thần Tông.
Chuyến đi này, Mục Vân cũng không phải vì lịch lãm, mà là trở lại Nam Trác vực mười tám châu quận.
Nơi đó có Viêm Minh của hắn, hơn nữa, Nhậm Thiếu Long cũng ở đó.
Hắn cần phải quay lại và làm vài điều đó.
- Thu nhi.
- Sư tôn.
Mục Vân mở miệng nói:
- Ta nhớ rõ, ngươi đã nói qua, hai vợ chồng các ngươi đã từng ở trong thành Bình Lương ở Nam Trác Vực, ở một thời gian ngắn, thành Bình Lương, chuyến đi này của chúng ta hẳn là đi qua, đến nơi đó xem một chút đi,
- Vâng.
Ba đạo thân ảnh giờ phút này trực tiếp đi về phía trước, một đường đi về phía thập bát châu quận.
- Sư tôn, phía trước là được rồi.
- Ừm, tìm một chỗ ở trước đi.
- Tốt!
Ba người hạ thân ảnh, đi vào trong thành.
- Bình Lương thành.
Nhìn ba chữ to trên cửa thành, Mục Vân mỉm cười.
Chữ lớn trên cửa thành, thoạt nhìn, quả thực là quang mang lóng lánh.
Mà giờ phút này, trước cửa thành, một đội binh lính nghiêm trận chờ đợi.
- Tiến vào trong Bình Lương thành, cần phải nộp một viên trung phẩm thần tinh.
- Trung phẩm thần tinh?
Mục Vân hơi ngẩn ra nói:
- Kinh khủng như vậy sao?
Một viên trung phẩm thần tinh, đối với võ giả Hư Thần cùng Chân Thần cảnh giới mà nói, quả thực là giá trị liên thành a, ở Bình Lương thành này, vào thành phải có một viên trung phẩm thần tinh.
- Thật đúng là công phu sư tử ngoạm.
Mục Vân mỉm cười, mở miệng nói:
- Ta quên mang thần tinh...
Dứt lời, Mục Vân cất bước ra.
- Đứng lại.
Hộ vệ thủ thành nhìn thấy Mục Vân lại muốn trực tiếp đi vào, lập tức quát.
- Đứng lại?
Mục Vân mở miệng nói:
- Vì sao?
- Vào thành cần thu phí, ngươi không biết? Giao ra ba khỏa trung phẩm thần tinh, bằng không không được phép vào.
- Thu phí à?
Mục Vân lắc đầu nói:
- Xin lỗi, ta không có.
- Không có?
Hộ vệ kia mắng:
- Tiểu tử thối, ngươi có biết nơi này ở đâu không?
- Đây là Bình Lương thành, phủ thành chủ chính là Thẩm gia, Thẩm gia, có liên hệ với Kiếm Thần tông, con trai tộc trưởng Thẩm gia, đây chính là đệ tử phong hào của Kiếm Thần tông.
- Ồ? Đệ tử phong hàp Kiếm Thần Tông à?
Nghe được lời này, Mục Vân khẽ cười nói:
- Không tệ, không tệ, ta không phải gây chuyện, trên người ta đúng là không có thần tinh, nhưng ta muốn vào thành.
Mục Vân nói xong, cất bước mà vào.
- Ngươi muốn chết.
Thủ hộ trực tiếp bắt lấy bả vai Mục Vân.
- Cút!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, cánh tay hộ vệ trực tiếp bị đánh gãy, tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên.
Diệp Thu và Linh Nguyệt Huyền nhìn thấy cảnh này, đều không mở miệng.
Diệp Thu hiểu được, lần này sư tôn đặc biệt đi tới Thành Bình Lương, chính là vì báo thù cho hắn.
Lúc trước, hắn cùng Linh Nguyệt Huyền hai người, bị Thẩm gia đuổi giết, chuyện này, không dễ dàng như vậy xong việc.
Mục Vân nhìn hộ vệ kia, hừ nói:
- Đánh bóng mắt chó của ngươi thấy rõ ràng, ta cũng không phải người mà ngươi có thể đắc tội.
- Bình Lương thành này, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi có thể ngăn cản được ta?
- Đồ nhi, chúng ta vào thành.
Mục Vân trực tiếp cất bước vào.
- Vị bằng hữu này.
Đang ở giờ phút này, một đạo âm thanh, lúc này đột nhiên vang lên.
Trên cửa thành, một đạo thân ảnh hạ xuống, nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo đánh giá.
- Nơi này, là Thành Bình Lương của Thẩm gia ta, bằng hữu từ xa mà đến đã là khách nhân, làm khách, nên có bộ dáng làm khách, đúng không?
- Tam thiếu gia.
Nhìn thấy người tới, những hộ vệ kia nhất thời khom người hành lễ.
- Ngươi là ai?
- Tại hạ Thẩm gia Tam thiếu gia Thẩm Luyện.
- Thẩm Luyện?.
Mục Vân xoay người nhìn diệp thu, nói:
- Đồ nhi, ngươi quen biết Thẩm Luyện này sao?
- Không biết.
- Ồ, ngươi có thể lăn.
Nhìn Thẩm Luyện, Mục Vân trực tiếp mở miệng nói:
- Ta chỉ muốn vào thành, không phải làm khách, cho dù làm khách, Thẩm gia ngươi cũng không chiêu đãi nổi.
- Còn nữa mà nói, Thẩm gia ngươi, tính là cái gì?
- Ngươi......
Nghe được lời nói càn rỡ của Mục Vân, Thẩm Luyện hoàn toàn tức giận.
- Hừ, đã như vậy, vậy thì chịu chết đi.
Thẩm Luyện trực tiếp bước ra, đánh về phía Mục Vân.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân lại lười ra tay.
Một gã Huyết Vệ giờ phút này trực tiếp bước ra.
Thân ảnh huyết sắc, một trảo bắt ra, phốc xuy một tiếng, Thẩm Luyện kia, một cánh tay trực tiếp bị xé rách xuống.
- A...
Máu tươi đầm đìa, sắc mặt Thẩm Luyện dữ tợn.
- Ngươi, chết chắc, chết chắc, Thẩm gia, sẽ không bỏ qua ngươi.
- Phải không?
Mục Vân mở miệng nói:
- Ta vốn không có ý định buông tha Thẩm gia, hiện tại, Thẩm gia sẽ không bỏ qua cho ta, ta giết ngươi trước được rồi.
Cái gì.
Nghe được lời này, Thẩm Luyện hoàn toàn trợn tròn mắt.
Thẩm gia, ở trong thành Bình Lương, chính là uy phong hiển hách, cường đại không gì sánh được.
Mục Vân này, sao dám làm càn như thế?
-Giết hắn đi.
Mục Vân thản nhiên phất tay, trực tiếp xoay người rời đi.
Phía sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng trong lòng Mục Vân không thèm để ý chút nào.
Ba người mang theo vài tên Huyết Vệ, trực tiếp tiến vào trong thành.
- Mau, mau đi bẩm báo đại công tử, giết người, giết người rồi!
Một gã hộ vệ vội vàng nói.
Mà giờ phút này, Mục Vân dẫn theo Diệp Thu, đi tới một tửu lâu trong thành Bình Lương ngồi xuống.
Trong đại sảnh tầng một, ba đạo thân ảnh ngồi xuống, gọi một ít rượu và thức ăn, Mục Vân nhìn dòng người trên đường phố không ngừng tới lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận