Vô Thượng Thần Đế

Chương 446: Ta Nhận Thua

Ầm ầm...
Mà giờ khắc này, trên trời không ngừng rơi xuống Hắc Viêm Phích Lịch Đạn, sắc mặt Long Câu phát lạnh, chân đạp đất mặt, phịch một tiếng, đột ngột từ mặt đất bay lên.
- Là ai!
Bóng người Long Câu bộc phát, xông thẳng tới chân trời, phóng tới nơi đang gieo rắc Phích Lịch Đạn.
Phanh...
Một quyền đánh về phía đang gieo rắc lấy Phích Lịch Đạn, một bóng người bất ngờ xuất hiện.
- Là ngươi!
Nhìn thấy một bóng người thảnh thơi, hai mắt Long Câu trừng đến tròn vo.
- A? Ngươi biết ta?
- Minh chủ Vân Minh - Mục Vân, há có thể không biết ngươi!
Long Câu giận dữ hét:
- Là ngươi giở trò quỷ, số lượng Phích Lịch Đạn lớn như thế, chỉ có Mục Vân ngươi có thể lấy ra.
- A!
Mục Vân ngẩn người, nói:
- Làm gì một bộ dáng vẻ khổ đại thâm cừu, ta đây là đang gieo rắc vui cười gieo rắc yêu thương, ngươi xem phía dưới một chút, những chiến sĩ Ma tộc kia khóc vô cùng đau đớn cỡ nào, đây là vui cười, ngươi nhìn lại, những chiến sĩ Ma tộc kia cứu trợ đồng bào nhiệt tình của mình, đây là yêu.
- Ta yêu mẹ nó!
Long Câu nổi giận gầm lên một tiếng, vọt thẳng ra.
- Ai yêu, cảnh giới Niết Bàn lục trọng, không thể!
Mục Vân lui ra phía sau một bước, cười lạnh nói:
- Ngươi chính là Niết Bàn lục trọng, sáu tòa Hồn Đàn bị thiên hỏa ăn mòn, thiếu một tay, ngươi có thể phát huy ra mấy tầng thực lực?
- Giết ngươi đã đủ!
Long Câu nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp bước ra một bước.
Trước mắt, nhìn thấy Mục Vân, lửa giận trong lòng của hắn chính là nhịn không được bốc cháy lên.
Bốn vị Ma Vương, đều là cảnh giới Niết Bàn lục trọng, thế nhưng bị hắn lập tức nổ chết ba vị, đây quả thực là sỉ nhục của Ma tộc.
Không giết Mục Vân, hắn khó mà cân bằng phẫn nộ từ đáy lòng.
- Muốn chết!
Nhìn thấy Long Câu bộ dáng bực này, còn vọng tưởng giết chết mình, Mục Vân quát lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện Hắc Uyên Kiếm.
Hắc Uyên Kiếm này vô cùng nặng, Mục Vân không thể không dùng chân nguyên để vận chuyển.
Kiếm thế đỉnh phong vừa ra, Hắc Uyên Kiếm kia như là một tia chớp màu đen đâm ra.
Bá một tiếng vang lên, kiếm thế kia bao phủ xuống, phản ứng cả người Long Câu giống như chậm nửa nhịp, Mục Vân xuất động một kiếm, kiếm chiêu không có chút hoa lệ nào, chỉ là thôi động kiếm thế, tùy ý đánh ra một kiếm.
Thổi phù một tiếng, một đạo tiên huyết nổi lên, sắc mặt Long Câu trở nên càng thêm âm u, kêu lên một tiếng đau đớn.
Cạch!
Tiếng tạch tạch trầm muộn vang lên, sắc mặt Long Câu kinh biến, một cánh tay trực tiếp rời khỏi thân thể, rơi xuống.
- Con mẹ nó!
Thấy cảnh này, dù là Mục Vân cũng nháy mắt trợn mắt hốc mồm.
Một kiếm kia, vừa rồi hắn rất rõ ràng, cũng không có đụng chạm vào thân thể Long Câu, chỉ là kiếm khí trực tiếp cắt chém chỗ cánh tay Long Câu.
Thế nhưng ai có thể nghĩ đến một kiếm này lại trực tiếp chặt đứt một cánh tay của Long Câu.
- Hắc Uyên Kiếm, đúng là cường đại, thế nhưng cũng không cần biến thái như vậy chứ!
Mục Vân trợn mắt hốc mồm.
Cho dù là thiên khí hạ phẩm thì cũng không có uy lực bực này!
- Đáng ghét, đáng ghét!
Nhìn trường kiếm màu đen trong tay Mục Vân, trên mặt Long Câu lộ ra một tia biểu lộ kinh dị.
Nếu không phải sáu Hồn Đàn của hắn bị diệt thế khói đen xâm nhiễm, khí tức triệt để hỗn loạn, nếu không phải hắn một đầu cánh tay bị nổ dứt thì làm sao có thể bị Mục Vân một kiếm đánh tan.
Đáng hận!
- Không nên hận, ngươi tốt hơn bọn hắn nhiều, chí ít bọn hắn trực tiếp bị nổ chết, ngươi còn có thể thở một hơi!
Mục Vân giơ trường kiếm đón đỡ tại trước người, cười nói:
- Nhưng mà một hơi thở thời gian này, sẽ không quá dài.
Vừa dứt lời, Mục Vân trực tiếp rút kiếm, bóng người lóe lên, trực tiếp bay ra.
Long Câu đứng tại chô, trong mắt đầy là không cam tâm, nhưng bây giờ, hắn căn bản không có cách chống cự lại công kích của Mục Vân!
Ông...
Nhưng đột nhiên, trong không khí vang lên một tiếng vù vù, trong chốc lát, Mục Vân cảm giác toàn bộ thế giới, thời gian giống như dừng lại, mọi thứ đều bị giam cầm tại chỗ, hắn cũng không ngoại lệ!
- Giết người của Ma tộc ta, Mục Vân, ngươi quả thực làm quá mức!
Xung quanh đứng im, một tiếng quát vang vọng bên tai Mục Vân, thổi phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, Mục Vân nhìn bóng người xuất hiện trước mặt, hơi ghé mắt.
Ngàn mét trên không trung, một bóng người ngạo nghễ đứng thẳng.
Chỉ là một bóng người kia cao khoảng chừng gần ngàn mét, một đôi mắt như là đèn lồng đỏ trong đêm tối, chăm chú nhìn Mục Vân.
Đôi mắt kia giống như có lực xuyên thấu, Mục Vân chỉ cảm thấy, toàn bộ thân thể mình đều bị giam cầm trụ, không cách nào động đậy.
Dưới giam cầm như vậy, Mục Vân thậm chí hô hấp cũng chật vật.
Uy áp võ giả có thể đến cảnh này, chỉ có ba vị đặc sứ cùng với bốn vị Ma Hoàng của Ma tộc.
- Ngươi hẳn là đặc sứ Ma tộc - Sát Minh đúng không?
Hô hấp trở nên khó khăn, Mục Vân quát.
- Là ta!
- Là ngươi, cũng chẳng có gì ghê gớm!
Đột nhiên, Mục Vân quát một tiếng, Hắc Uyên Kiếm trong tay vung ra, kiếm thế bộc phát.
Phanh...
Trong không khí giống như có cái gì bạo tạc, Mục Vân chỉ cảm thấy trói buộc quanh người nháy mắt giảm bớt.
Không chút do dự, tay áo hất lên, mấy trăm viên Lôi Viêm Phích Lịch Đạn nháy mắt vẩy ra.
Mấy trăm viên Lôi Viêm Phích Lịch Đạn này mặc dù làm cho Mục Vân rát đau lòng, nhưng so với mệnh thì Phích Lịch Đạn tính là cái gì.
Mấy trăm viên Lôi Viêm Phích Lịch Đạn này, ngay cả võ giả cảnh giới Niết Bàn cảnh ngũ trọng, lục trọng cũng có thể nổ chết, Mục Vân không tin Sát Minh này có thể ngăn cản được.
Nhưng nhìn thấy mấy trăm viên Lôi Viêm Phích Lịch Đạn kia, Sát Minh vẫy tay một cái, âm thanh ầm ầm vang lên, viên Lôi Viêm Phích Lịch Đạn kia nháy mắt nổ tung lên vị trí cách hắn một ngàn mét.
Chỉ là, Hắc Viêm Phích Lịch Đạn nổ tung lên, bị một ma chưởng to lớn đón đỡ xuống.
Âm thanh tí tách vang lên, Sát Minh kia chỉ là lòng bàn tay chỗ vỡ ra mấy lỗ hổng, trừ cái đó ra thì không còn vết thương nào nữa.
- Mẹ nó!
Mục Vân nhịn không được thầm mắng một tiếng.
Ba đặc sứ Ma tộc, mỗi một người đều cảnh giới Niết Bàn cửu trọng, quả nhiên không phải hư giả, mấy trăm viên Lôi Viêm Phích Lịch Đạn, đổi thành mấy tên Ma Vương Mộng Yểm kia đã sớm chết.
Thế nhưng người này, bàn tay chỉ bị rách chút da.
- Còn có thủ đoạn gì nữa không?
Nhìn Mục Vân, Sát Minh đạm mạc nói.
- Còn!
Mục Vân không nói hai lời, trực tiếp vung ra ngàn viên Hắc Viêm Phích Lịch Đạn, tăng thêm mấy trăm viên Lôi Viêm Phích Lịch Đạn còn lại.
Nhìn thấy kia lít nha lít nhít Phích Lịch Đạn vọt tới, sắc mặt Sát Minh không thay đổi, trực tiếp một tay lấy Long Câu tóm vào trong tay, miệng lớn mở ra, một hơi nuốt Long Câu kia vào bụng.
Nuốt!
Cứ như vậy nuốt!
Long Câu bị Sát Minh một hơi nuốt vào, miệng máu trong lòng bàn tay nháy mắt tái hợp.
Trong lòng bàn tay xuất hiện từng đạo ma khí lăn lộn.
Ma khí đầy trời, trực tiếp tạo thành một Thao Thiết cự thú, miệng to lớn mở ra, nuốt ngàn viên Phích Lịch Đạn vào trong bụng.
Chầm chậm, một âm thanh trầm đục vang lên, đông đảo Phích Lịch Đạn trực tiếp bạo tạc trong miệng cự thú, chỉ truyền đến một loạt âm thanh trầm đục.
Mục Vân triệt để trợn tròn mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận