Vô Thượng Thần Đế

Chương 2168: Bắn lén

Võ giả vốn không thích bó tay bó chân.
Lần này đi ra, hắn muốn để Ninh gia cùng Lục gia phái người tới giết hắn.
Hiện tại xem ra, hai nhà này không có quá để hắn ở trong lòng.
Cho rằng hắn bế quan mười năm, sẽ không đột phá cảnh giới Kim Tiên, cho nên, điều động đệ tử nhất phẩm đến tứ phẩm Kim Tiên tới giết hắn.
Nhân cơ hội này, Mục Vân không giết nhiều mấy tên, thế nào xứng đáng với sự chờ đợi của những người này.
Lần nữa tiến lên, chí ít lần này, Mục Vân cẩn thận hơn.
Ninh Vô Song mấy người cũng không dễ đối phó như Lục Sam cùng Ninh Vũ hai người.
Bất quá Ninh gia cùng Lục gia đưa đệ tử nhà mình tới cho hắn tăng trưởng kinh nghiệm thực chiến, hắn cũng không tiện từ chối.
Lần nữa tiến lên, một mảnh sơn lâm thấp bé xuất hiện.
Giữa núi rừng, nhìn bình thản không có gì lạ, thế nhưng huyết vệ báo cáo chính là, những người kia ẩn tàng tại nơi này.
Mục Vân cẩn thận từng li từng tí.
Hắn hiện tại tuyệt không phóng xuất ra hồn tức của mình, cảm thấy xung quanh không có người tồn tại.
Thu liễm lại khí tức nguyên hồn, những người khác cũng không cách nào phát hiện hắn.
Cho nên hắn hiện tại, quyết định dùng cặp mắt của mình đi quan sát.
Quan sát quỹ tích những tên kia.
Mục Vân chuyên tâm cảnh giới, nhìn về phía trước, càng thêm cẩn thận.
Nương theo hắn cẩn thận, phía trước có một luồng ba động dần dần truyền ra.
Mục Vân dừng bước, cách khe hở trong rừng cây nhìn thấy hai thân ảnh đang ngồi chủ chú bốn phía.
Hai người kia đều là nhất phẩm Kim Tiên, mỗi người ngồi trên một gốc đại thụ, câu được câu không trò chuyện.
- Cũng không biết Lục Sam cùng Ninh Vũ hai người thế nào, lần này công lao, ta nhìn tám - chín phần sẽ bị hai người bọn họ cướp đi!
Một tên đệ tử thở dài nói.
- Không nhất định.
Một đệ tử khác hướng tới nói:
- Mục Vân hiện tại thế nhưng là nhất phẩm Kim Tiên, ngươi suy nghĩ một chút, nhất phẩm Kim Tiên, giống như ngươi ta, vạn nhất trốn thoát từ trong tay hai người kia, mà lại bị trọng thương, bị hai huynh đệ chúng ta nhặt được, làm thịt, đến thời điểm đó... Hắc hắc...
Nam tử nói một hồi lâu, phát hiện đồng bạn bên người lại không trả lời, dùng tay đẩy đồng bạn.
Phù phù một tiếng, thi thể đồng bạn từ trên cành cây rơi xuống.
Ầm một tiếng vang lên, thi thể đồng bạn chảy đầy máu tươi.
Thấy cảnh này, đệ tử kia vừa định hô to, thế nhưng một câu cũng không thể nói, trong cổ xuất hiện cảm giác lạnh buốt.
- Tốt nhất đừng nói chuyện!
Thân ảnh Mục Vân quỷ mị xuất hiện, chậm rãi nói:
- Ta hỏi ngươi, các ngươi lần này dó ai dẫn đội?
Mục Vân hỏi.
- Là... Là Ninh Vô Song dẫn đội.
- Ồ? Đi theo còn có ai? Có mấy người cảnh giới phía trên nhị phẩm Kim Tiên?
- Không có, không có, chỉ có Ninh Vô Song đại ca, những người khác là nhất phẩm Kim Tiên!
Đệ tử kia mở lời.
Nghe đến lời này, Mục Vân lại chặt xuống cánh tay của tên đệ tử kia.
- Hiện tại, ta hỏi lại ngươi, có mấy người phía trên tam phẩm, bọn hắn phân bố ở đâu?
Cánh tay đứt gãy, nỗi đau xé rách tim gan để tên đệ tử kia triệt để phát điên, thế nhưng không dám lớn tiếng ồn ào.
- Hai tên, hai tên, Minh Hạo sư huynh cùng Minh Nguyên sư huynh hai người, Ninh Vô Song mang theo hai người bọn họ tọa trấn ở trung ương.
Tên đệ tử kia thê thảm nói:
- Ta nói đều là lời nói thật, nói lời thật.
Nghe đến lời này, Mục Vân cười nhạo nói:
- Ngươi tốt nhất đều nói thật, nếu không...
- Lời nói thật, lời nói thật.
Tên đệ tử kia nghe đến lời này, gật đầu, tựa hồ nghĩ mình đã trốn qua một kiếp.
Phốc...
Chỉ là, Mục Vân vung xuống một kiếm.
- Không có ý tứ, ta kém chút quên, ngươi vừa rồi lừa gạt ta, cho nên... Không thể bỏ qua cho ngươi.
Vừa dứt lời, hai mắt tên đệ tử kia trừng lớn nhìn Mục Vân, trong lòng tràn đầy hối hận.
Sao Mục Vân lại bỏ qua hắn.
- Trung ương thật sao?
Mục Vân vuốt ve thanh kiếm, tiếp tục tiến lên.
Hắn thu liễm lại hồn tức của mình, trừ phi mặt đối mặt nhìn thấy, nếu không, căn bản sẽ không có người phát hiện hắn.
Kể từ đó, hắn có thể dựa vào Trảm Tiên Tiễn đánh lén.
Tốt nhất là có thể bắn chết Ninh Vô Song, bắn không chết, cũng bắn hắn bị thương.
Mục Vân tiếp tục tiến lên, không bao lâu đến sơn cốc ở trung ương.
Trong lúc từ từ tiến lên, Mục Vân quả nhiên phát hiện, rất nhiều võ giả bố trí xung quanh núi rừng, mà chỗ cốt lõi nhất có mấy thân ảnh đang đứng.
Những người kia dó một người cầm đầu, hai người khác, một trái một phải, nhìn bốn phía, chú ý cẩn thận.
- Còn không có tin tức của Mục Vân?
Ninh Vô Song hiện tại một thân gấm vóc, một tay chắp về sau, khó hiểu hỏi.
- Không phải, hắn hẳn là nhận được tin tức, chuẩn bị trở về tông môn, chúng ta đã chờ đợi nửa tháng.
Minh Hạo trả lời:
- Xem chừng gia hỏa này còn đi săn, chúng ta chờ một chút đi.
Một bên khác, Minh Nguyên cũng cười nhạt nói:
- Ninh đại ca yên tâm đi, nếu tiểu tử này muốn trở về tông môn, nơi này là nhanh nhất, nếu hắn về càng muộn, khẳng định càng gấp gáp, tất nhiên đi qua nơi đây.
- Chỉ hi vọng như thế.
Ninh Vô Song nhíu mày nói:
- Không giết kẻ này, Ninh gia ta cùng Lục gia khó mà an tâm.
Trong lúc mấy người thảo luận, Ninh Vô Song nhìn về phương xa. Lần này, một đời mới Thiên Kiếm Tử xuất hiện, nội bộ tông môn, tam thập tam phong tất sẽ nhấc lên một trận minh tranh ám đấu.
Thiên Kiếm Tử, địa vị cao sùng, thuộc về cấp bậc đỉnh tiêm bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Mà Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn từ khi thành lập đến nay, mỗi một vị môn chủ đều là xuất thân từ Thiên Kiếm Tử.
Hiện nay, Kiếm Nam Thiên thống trị Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, vị môn chủ kế tiếp, chắc chắn sinh ra từ bên trong mấy vị Thiên Kiếm Tử.
Từng gia tộc khẳng định muốn tranh đoạt vị Thiên Kiếm Tử này, bồi dưỡng với tư cách hậu thuẫn của bọn hắn.
Hiểu rõ chuyện này, nhất định phải nhanh trở lại trong tông môn, lần này phải hết sức lôi kéo Thiên Kiếm Tử đời thứ ba.
Hưu hưu hưu...
Trong lúc Ninh Vô Song suy nghĩ, hưu hưu hưu tiếng xé gió lại đột nhiên lao đến.
Tiếng xé gió còn chưa tiếp cận, ba mũi tên phát ra tia lửa đã chen chúc mà đến.
- Địch tập!
Một tên đệ tử hét lớn.
Thế nhưng ba mũi tên đã lao thẳng tới Ninh Vô Song.
Mũi tên đã tới trước mặt, Ninh Vô Song rơi vào đường cùng, hai tay đánh ra hai chưởng.
Phanh phanh hai tiếng vang trầm trầm, hai mũi tên bị bắn ra.
Thế nhưng mũi tên thứ ba đã lao đến, Ninh Vô Song muốn tránh cũng không thể tránh.
Một phương diện khác, hắn tự tin thân thể của mình, bốn tầng kim thân phòng hộ, chỉ là mũi tên thì không thể nào làm hắn bị thương.
Ninh Vô Song khẽ quát, dứt khoát không tránh né, dùng thân thể ngạnh kháng.
Phốc...
Đột nhiên, ai cũng nghĩ không ra, một mũi tên cuối cùng lại xuyên phá lồng ngực Ninh Vô Song, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Ninh Vô Song trắng bệch.
- Bảo hộ công tử!
Minh Hạo cùng Minh Nguyên đứng trước người Ninh Vô Song, khẩn trương nhìn bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận