Vô Thượng Thần Đế

Chương 1955: Càn Khôn Mạt Nhật Quyết (1)

- Là Càn Khôn sơn trang Sở Bất Phàm, gia hỏa này một mực theo đuôi chúng ta, chúng ta không có thể phá vỡ phong ấn kiếm quyết, ở chỗ này đụng phải kiếm quyết tầng thứ hai, thế nhưng mới vừa phát hiện, Sở Bất Phàm bọn hắn đã xuất hiện, tranh chấp cùng Thần Bắc, sau đó ra tay đánh nhau, hiện tại, song phương đều đang triệu tập đệ tử.
Chỉ là nhìn thấy cảnh trí xung quanh, Mục Vân lại phát hiện, đệ tử Tam Cực Thiên Minh tựa hồ chạy tới cũng không nhiều.
Tựa hồ nhìn ra Mục Vũ nghi hoặc, Thần Vũ Trúc cười khổ nói:
- Bên trong Tam Cực Thiên Minh, đệ tử cũng là có chút phân loại, Tiêu gia, Hứa gia, Thần gia, đệ tử tam đại gia tộc, tự thành một mạch, mà đệ tử ngoại lai khác, một bộ phận đi theo đệ tử tam đại gia tộc, còn có một bộ phận lớn thì tự thành một mạch.
- Cho nên môn nội đệ tử cũng không phải rất khép lại...
- Thì ra là thế...
Khó trách Mục Vân nhìn, Sở Bất Phàm tựa hồ triệu tập đến không ít đệ tử Càn Khôn sơn trang, thế nhưng đệ tử Tam Cực Thiên Minh lại chỉ xuất hiện một bộ phận.
Xem ra, nội bộ Tam Cực Thiên Minh cũng không phải như hắn thấy, thật sự có thể làm được thống nhất đoàn kết.
- Ngươi cẩn thận một chút, để Lạc Thiên Hành bảo hộ ngươi.
Mục Vân nói, bên trong đám người giao chiến, gọi Lạc Thiên Hành đi ra, canh giữ ở bên người Thần Vũ Trúc.
- Ngươi làm cái gì?
Thấy cảnh này, Thần Vũ Trúc khó hiểu hỏi.
- Ta?
Mục Vân nhìn đám người, cười nói:
- Tự nhiên là tìm lão bằng hữu ôn chuyện.
Vừa dứt lời, Mục Vân biến mất.
Hắn hiện tại đã đến cảnh giới nhị phẩm Huyền Tiên, bên trong đám người này, tu vi cao nhất bất quá là như Thần Bắc, ngũ phẩm Huyền Tiên, đỉnh tiêm chính là Sở Bất Phàm, lục phẩm Huyền Tiên.
Nhưng thật ra, tu vi phần lớn đệ tử tham gia thí luyện lần này đều là cảnh giới Thiên Tiên mà thôi, đệ tử đến cảnh giới Huyền Tiên, một hai phần mười, mà những cảnh giới Huyền Tiên này, nhiều nhất cũng chính là nhất phẩm nhị phẩm Huyền Tiên.
Mục Vân không lo lắng mình sẽ bị bị khống chế.
Quan trọng nhất là, đệ tử chân chính đến tam phẩm Huyền Tiên, tứ phẩm Huyền Tiên, hắn cũng không nhất định đánh không lại.
Trừ phi đệ tử cảnh giới ngũ phẩm Huyền Tiên, có thể áp chế gắt gao hắn.
Thân ảnh Mục Vân lóe lên, một người một kiếm, ánh sáng bắn ra bốn phía, tản ra toàn trường.
Mà cả người hắn giờ khắc này cũng là toàn thân phóng ra ánh sáng nồng đậm.
Đệ tử Càn Khôn sơn trang trong tay hắn, cơ hồ một kiếm giải quyết mấy tên.
Mà nương theo Mục Vân hành tẩu, bước tiến của hắn dần dần đi về một phương hướng.
Nơi đó, một thân ảnh đang đứng bên người mấy người, uy phong lẫm liệt.
Chính là Ngọc Huy Nhân.
Ngọc Huy Nhân giờ khắc này không phải không nhìn thấy Mục Vân.
- Trần Hán Ngọc, Trần Hàn Lâm, các ngươi hai người giết tên kia.
Trong nháy mắt Ngọc Huy Nhân nhìn Mục Vân, cơ hồ hạ lệnh.
Nghe được Ngọc Huy Nhân đưa ra mệnh lệnh, sắc mặt Trần Hán Ngọc và Trần Hàn Lâm hai người có phần không vui.
- Ngọc Huy Nhân, tốt xấu ngươi bây giờ là người bên cạnh thiếu chủ, thiếu chủ ngày thường cho ngươi ăn không ít đan dược nhỉ? Nhất phẩm Huyền Tiên, ngươi còn sợ hắn?
- Các ngươi biết cái gì.
Trên mặt Ngọc Huy Nhân mang mồ hôi, thúc giục nói:
- Nhanh đi, giết gia hỏa này, chính là lập xuống đại công cho thiếu chủ, thiếu chủ tất sẽ ban thưởng các ngươi.
Trần Hán Ngọc cùng Trần Hàn Lâm hai người nhìn đối phương một chút, trong mắt đều toát ra một tia tham lam.
Ngọc Huy Nhân nói không sai, gia hỏa này cả ngày líu ríu bên người Sở Bất Phàm, rất chiếm được Sở Bất Phàm yêu thích.
Hai người bọn họ cũng ở bên người Sở Bất Phàm nhưng không có đạt được ưu ái gì.
Bọn hắn cũng biết, Sở Bất Phàm ban đầu ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái, kế hoạch hoàn mỹ, bởi vì Mục Vân nên bị phá hư.
Sở Bất Phàm đã sớm muốn chém giết Mục Vân.
Hai người nghe được lời Ngọc Huy Nhân, cười hắc hắc, liên thủ chạy về phía Mục Vân.
Mà lúc này, Mục Vân lại từng bước ép sát tới.
Hai người nghênh tiếp.
Ngọc Huy Nhân thấy cảnh này, nội tâm cười nhạo một tiếng, vội vàng tìm đường, chuẩn bị trốn khỏi.
Giết Mục Vân?
Nói đùa cái gì.
Hắn quá rõ ràng, Mục Vân bất cứ lúc nào đều rất cường hoành.
Nhất phẩm Huyền Tiên, hắn có thể phản sát đệ tử cảnh giới nhị phẩm Huyền Tiên.
Nhị phẩm Huyền Tiên, hắn có thể phản sát tam phẩm Huyền Tiên.
Gia hỏa này, vượt cấp đánh giết, đối với người khác rất khó, thế nhưng đối với hắn, lại đơn giản như ăn cơm uống nước.
Gia hỏa này há có thể theo lẽ thường đến phỏng đoán?
Hai tên ngu ngốc này.
Ngọc Huy Nhân rời đi.
Mà lúc này lại nhìn thấy, Trần Hán Ngọc cùng Trần Hàn Lâm hai người lao thẳng tới phía Mục Vân.
- Dừng lại!
Nhìn Mục Vân, hai người quát.
- Ngươi chính là Mục Vân đúng không? Phá hư chuyện tốt mà thiếu chủ của chúng ta tính toán, ngươi bây giờ còn dám xuất hiện?
Nhìn Mục Vân, hai người cười hắc hắc nói:
- Để cho ta tới nhìn, ngươi có thực lực gì lớn mật như thế.
Trần Hán Ngọc hừ một tiếng nói:
- Mục Vân, huynh đệ ta hai người hợp lực, tam phẩm Huyền Tiên đều phải chết, ngươi bây giờ quỳ xuống, tự mình bồi tội thiếu chủ của chúng ta, sau đó tự vẫn tạ tội, chúng ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
- Không sai, Càn Khôn sơn trang lần này diệt Tam Cực Thiên Minh cùng Bích Lạc hoàng tuyền tông, hết thảy đều là phù vân.
Trần Hàn Lâm nhìn Mục Vân, lần nữa nói:
- Nếu ngươi nguyện ý đầu nhập Càn Khôn sơn trang chúng ta, hai người chúng ta có thể bảo đảm ngươi lưu lại một cái mạng chó, chỉ là khẳng định chịu không ít đau khổ.
Hai người nhìn Mục Vân, ánh mắt lộ ra trêu tức thần sắc.
Phốc phốc...
Vừa dứt lời, hai người lẳng lặng chờ đợi Mục Vân trả lời.
Thế nhưng phốc phốc phốc phốc mấy tiếng vang lên, thân ảnh hai người trước mặt tiêu tán.
Mục Vân ra một kiếm giải quyết hai người.
- Chỉ là hai nhị phẩm Huyền Tiên cũng có tư cách líu ríu ở trước mặt ta?
Mục Vân hừ một tiếng, tiến lên.
Mà giờ khắc này Ngọc Huy Nhân xuyên qua đám người, vốn định quay đầu nhìn, Mục Vân hiện tại như thế nào.
Vừa quay đầu lại, đột nhiên lại nhìn thấy, thi thể Trần Hán Ngọc cùng Trần Hàn Lâm hai huynh đệ đã ngã xuống đất, mà Mục Vân thế mà đang nhìn hắn.
Sợ run tim mất mật, một thân Ngọc Huy Nhân cơ hồ bị dọa chết khiếp, hai chân như nhũn ra, chỗ nào còn có thể trốn được.
Mục Vân thực sự quá khủng bố.
- Chạy?
Nhìn Ngọc Huy Nhân nằm trên mặt đất, Mục Vân cười nhạo.
- Thế nào không chạy rồi?
- Ta... Ta ta ta...
Ngọc Huy Nhân nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
Thấy cảnh này, Mục Vân cười nói:
- Không phải ngươi hiểu rất rõ ta? Không phải ngươi muốn dựa vào Sở Bất Phàm giết ta sao? Hiện tại, hắn có trợ giúp ngươi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận