Vô Thượng Thần Đế

Chương 1273: Thả ta chỗ này (2)

- Ngươi bớt ở chỗ này đánh rắm, ý của ngươi là hai người chúng ta nên đi đuổi theo người đã lấy đồ tốt kia, ngươi thu Tiên khí này à?
Phương Thông Không quát:
- Khẳng định không phải có lẽ, nói không chừng chính là Mục Vân tiểu tử kia làm.
Diệu Thiến nói:
- Phương Thông Không, ngươi thấy Mục Vân không ở nơi này liền nói xấu hắn? Vậy ngươi có bao giờ nghĩ tới, Bạch Nhận Tứ Phương tiểu thế giới của ngươi cũng không có ở chỗ này hay không?
Nghe đến lời này, Phương Thông Không thẹn quá thành giận nói:
- Mục Vân kẻ này, quỷ kế đa đoan, giỏi về công tâm, người Tứ Phương tiểu thế giới ta mới khinh thường so cùng hắn.
- Chậc chậc... Ta vừa đến đã nghe được có người ở phía giội nước bẩn lên người ta, thật đúng là buồn nôn.
Ngay tại giờ phút này, lối vào, một giọng nói đột nhiên vang lên.
- Mục Vân.
- Mục minh chủ.
- Sư tôn.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, Ma Kiệt Luân cười hắc hắc nói:
- Phương Thông Không, ngươi bây giờ còn có lý do gì để hai người chúng ta rời đi? Có phải còn nghĩ, có những người khác lấy đi bảo bối bên trong hai cái lô kia rồi?
- Ta...
Phương Thông Không cũng không nghĩ tới, mình vừa nhắc đến Mục Vân, Mục Vân thế mà liền xuất hiện.
Chỉ là giờ khắc này, hắn nào sẽ cúi đầu.
- Ta không dây dưa cùng các ngươi, chỉ là Tiên khí này, ta khẳng định không để cho cho các ngươi.
Trong lúc Tam đại Tôn Giả tranh cãi, Mục Vân lại đứng ở một bên, lẳng lặng nghe Diệp Thu kể lại cho hắn hết thảy chuyện đã phát sinh.
Mặc dù hắn đã sớm biết xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ vẫn muốn nghe Diệp Thu lặp lại lần nữa.
- Thì ra là thế....
Mục Vân bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Ba vị, ta thấy Tiên khí, ba vị đều không phải dễ dàng đạt được, không bằng, trước để ở một bên, nhìn bên trong bảo tàng lớn nhất này đến cùng có có cái gì đi.
- Ừm?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, tam đại Tôn Giả đều nhìn về phía Mục Vân.
Mục Vân nói không phải không có đạo lý, chỉ đỉnh lô ở một bên, vạn nhất bị ai nuốt vào, muốn lại để cho hắn nôn trở về, đều rất không có khả năng.
- Ba vị Tôn Giả là lo lắng đỉnh lô bị nuốt.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Đã như vậy, vậy đỉnh lô cất giấu lấy Tiên khí này giao cho Mục Vân ta bảo tồn đi, ba vị có yên tâm?
- Tam đại Tôn Giả tam đại tiểu thế giới, Mục Vân ta nếu muốn nuốt Tiên khí này, các ngươi ai cũng có thể tuỳ tiện chém giết ta, đặt ở ta chỗ này, các ngươi ba người ai cũng yên tâm, đương nhiên, chỉ là tạm thời.
- Đợi đến khi các ngươi thẩm tra bảo tàng trong quan tài, lại định đoạt, Mục Vân ta tuyệt đối chắp tay trình lên, bất quá với tư cách bảo tồn, bảo tàng trong quan tài, Huyết Minh ta, không cần nhiều, chỉ cần một thành.
- Một thành?
Phương Thông Không cười lạnh nói:
- Nếu trong quan tài có ba kiện Tiên khí thì sao?
- Vậy dĩ nhiên là ba vị phân, Mục Vân ta không!
Mục Vân tự giễu cười nói:
- Mà tựa hồ Huyết Minh ta cũng không có bản lĩnh thủ hộ Tiên khí.
- Tiểu tử ngươi, sẽ không đang âm mưu cái quỷ gì đó chứ?
- Dĩ nhiên không phải.
Mục Vân cười nói:
- Ta chỉ biết, chuôi Tiên khí này không thuộc về ta, mà trong quan tài có khả năng có bảo bối tốt hơn, dứt khoát làm người trung gian, cũng có thể phân đến tay một chút vật liệu.
- Đương nhiên, ta chỉ cho ra đề nghị, còn ba vị cân nhắc quyết định như thế nào, toàn bộ nhờ ba vị, nếu trong quan tài nhảy ra một cương thi, gặp tràn tay nạn lại đổ lên người ta, Mục Vân ta cũng đảm đương không nổi.
Nghe thấy Mục Vân lời này, ba người đều trầm mặc không nói.
Bọn hắn hiểu rõ, tiếp tục đánh nữa, ba người cũng không có khả năng phân ra thắng bại.
Mục Vân nói xác thực rất đạo lý.
Cuối cùng ba người nhìn đối phương lẫn nhau, nhẹ gật đầu.
Mục Vân mỉm cười, tiến lên lấy đỉnh.
- Đỉnh kia, ta trước hết thu lại!
Mục Vân ha ha cười nói:
- Ba vị tiền bối đều không thể phá tan cấm chế, Mục Vân ta đương nhiên cũng làm không được, cho nên cho ta cũng không cần.
- Hừ, lượng ngươi cũng không có bản sự kia.
Phương Thông Không khinh thường hừ hừ, đánh giá quan tài ở trung ương.
Mục Vân nghe đến lời này, trên mặt vẫn cười ha hả, thế nhưng trong lòng thì mắng toàn bộ trên dưới mười tám đời của Phương Thông Không.
Không giải được?
Các ngươi không giải được, cũng đừng nói tiểu gia ta cũng không giải được.
Trong nháy mắt Mục Vân đem đỉnh lô để vào đến bên trong Tru Tiên Đồ, chính là cảm giác được, khí tức ba động, nhất định là Tiên khí không thể nghi ngờ.
Chỉ là Tiên khí lại bị một tầng cấm chế đặc hữu giam cấm, không nhìn ra bộ dáng.
Nhưng mặc kệ là Tiên khí gì, bên trong mấy ngàn tiểu thế giới, đều là tồn tại để vô số người thèm muốn.
- Lão quy, có biện pháp phá vỡ cấm chế này không?
Mục Vân nhìn trái phải hồi lâu, thử nửa ngày đều không được.
- Cấm chế này có thủ đoạn kì lạ, lực lượng của ta không đủ!
Mục Vân thẳng thắn nói.
- Biện pháp thì có biện pháp đó, bất quá một hồi gặp phải bảo bối ta cần, ngươi phải phân cho ta một phần.
- Đó là đương nhiên, hai ta còn phân ra ai là ai à.
- Mau mau cút, hai ta ngươi và ta, bớt thấy sang bắt quàng làm họ.
Quy Nhất vừa dứt lời, bắt đầu tra xét lực lượng căn nguyên cấm chế.
Mục Vân có thể nhìn ra cấm chế sơ hở, thế nhưng lực lượng của hắn không đủ phá vỡ, tam đại Tôn Giả Sinh Tử cảnh thất trọng đều vô kế khả thi, hắn đương nhiên càng không có cách nào.
Bất quá Phương Thông Không lại không nghĩ tới, bên trong hồn phách não hải của mình tồn tại Tru Tiên Đồ, còn tồn tại Quy Nhất lão quái vật như vậy.
Mặt Mục Vân bên ngoài bất động thần sắc, nhìn về phía trước.
Giờ phút này Phương Thông Không, Diệu Thiến cùng Ma Kiệt Luân xác nhận, bọn hắn không có cách giải cấm chế kia, Mục Vân càng không có khả năng, cho nên căn bản sẽ không nghĩ đến, Mục Vân đã để Quy Nhất bắt đầu phá tan cấm chế.
Ba người hết sức chăm chú nhìn chằm chằm quan tài trước người.
- Trong quan tài đến cùng là cái gì, ai cũng không thể xác định!
Diệu Thiến nhìn hồi lâu, nói:
- Bất quá ta nghĩ hai vị giống như ta, mặc kệ trong quan tài này có đồ tốt hay thứ xấu, tóm lại vẫn phải mở ra mới tính an tâm?
- Đó là đương nhiên.
Ma Kiệt Luân cười nói:
- Võ giả một đường, vốn tràn ngập gian nguy, ba người chúng ta, đều đã đến cảnh giới cực hạn Sinh Tử cảnh thất trọng, nhưng thủy chung không thể mò tới thiên cơ, đến cảnh giới Tiên nhân, vì đột phá, mới tìm tam đại bí tàng của Thương Hoàng tiểu thế giới, đến một bước này, sao lại lui lại.
- Tốt, đã như vậy, vậy chuẩn bị mở quán đi.
Tam đại Tôn Giả giờ phút này ngược lại liên hợp với nhau.
Mục Vân nhìn quan tài kia, âm thầm cười lạnh.
Không biết một hồi quan tài mở ra, chạy ra tuyệt thế trân bảo gì, tam đại chí tôn sợ rằng sẽ từ liên thủ biến thành đối thủ.
- Hảo, mọi người hiểu rõ điểm này, bắt đầu bắt đầu chuẩn bị đi.
Diệu Thiến mở miệng, nuốt vào một viên đan dược, khôi phục thực lực mình.
Vừa rồi ba người giao chiến, thế nhưng giết đỏ cả mắt vì Tiên khí, tiêu hao cũng không nhỏ.
- Khanh khách...
Thấy cảnh này, Huyền Nguyệt Lăng lại khanh khách một tiếng.
- Ngươi cười cái gì?
Mục Vân nhìn thấy Huyền Nguyệt Lăng bật cười, mở miệng dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận