Vô Thượng Thần Đế

Chương 2737: Tam đan một lò (2)

Mục Vân nhíu mày.
- Thất bại?
Lư Tuấn Sinh nhìn Mục Vân, có chút thất vọng nói.
- Ta vốn cũng không có ý định lần đầu tiên liền thành công.
Mục Vân an ủi, lại bắt đầu.
Nhưng không bao lâu sau, lại một lần nữa thất bại.
Lần này, Mục Vân không bắt đầu lần nữa, mà là cẩn thận suy nghĩ, mình làm sao không đúng.
Trong một đêm, Mục Vân ước chừng thất bại mười tám lần.
Ngày hôm sau, vào ban đêm, Mục Vân tiếp tục bắt đầu.
Hắn không phải một người dễ dàng từ bỏ.
Khiêu chiến như vậy, so với từng bước luyện chế thần đan, tăng lên tinh cấp, càng có tính khiêu chiến.
Thử như vậy, tiến hành ước chừng mười ngày.
Mười ngày sau, trong tiểu viện.
Phanh...
Một tiếng phanh lại vang lên.
Một lần nữa thất bại.
Mục Vân thở ra một hơi.
Hiện tại, trên mặt Lư Tuấn Sinh đã tuyệt vọng.
- Quên đi, Mục lão đệ.
Lư Tuấn Sinh cười khổ nói:
- Chỉ sợ không có khả năng, ba loại phẩm cấp thần đan cùng nhau luyện chế, nghe qua, chính là không thể tưởng tượng nổi.
- Đừng bỏ cuộc.
Mục Vân một lần nữa nói:
- Lần này, ta cam đoan, nhất định sẽ thành công.
Hiện tại, trên khóe miệng hắn, một tia cong xuất hiện, trên mặt tràn đầy tươi cười tự tin.
Lư Tuấn Sinh hiện tại hơi sửng sốt, gật gật đầu.
Hãy thử bắt đầu một lần nữa.
Lần này, Mục Vân đặc biệt nghiêm túc.
Mười mấy ngày nay, hắn đã thử hơn trăm lần, thất bại hơn trăm lần.
Nhưng những thất bại này, cũng không phải vô dụng, mà là tác dụng rất lớn.
Hiện tại, hắn chính là bắt đầu, chân chính dò thấu từng bước hắn nên làm.
Dần dần, khởi động đan lô, thăng đan hỏa, Mục Vân bắt đầu luyện đan một lần nữa.
Trái tim Lư Tuấn Sinh lại một lần nữa nhấc lên đến cổ họng.
Từ từ, thời gian từng chút từng chút từng giọt trôi qua, lúc này đây, không có nổ đan.
Hơn nữa, thời gian Mục Vân có thể kiên trì còn đang gia tăng.
Thời gian lần này, tăng hơn phân nửa so với trước.
Lư Tuấn Sinh vốn dần dần dập tắt lòng tin, hiện tại, lại thiêu đốt lên.
Ông...
Rốt cục, trong lò luyện đan truyền đến, không còn là tiếng nổ đan, mà là một tiếng ong ong.
- Được rồi.
Lư Tuấn Sinh cười ha ha.
Mục Vân hiện tại, thở ra một hơi, lau mồ hôi.
Được rồi.
- Rốt cục thành!
Mục Vân thở ra một hơi.
- Tốt lắm!
Mục Phong Tiếu nhịn không được tán thưởng nói.
- Thái gia gia, đây chính là lần đầu tiên ngài khen ta.
- Đó là tự nhiên.
Mục Phong Tiếu ha ha cười nói:
- Trong thiên hạ, trong thần giới, có thể làm được một bước này, chỉ đếm trên đầu ngón tay, phương pháp này, quả thực là một môn thần thông. Tiểu tử ngươi tiếp xúc thần đan mới có mấy tháng, chính là làm được một bước này, có thể nói là điển hình của thiên tài.
- Ừm.
Mục Vân gật đầu.
Hắn cũng có thể cảm giác được, lúc này đây thành công, một phần hoang mang hắn lúc trước luyện chế Hư Thần đan, toàn bộ cởi bỏ...
Xem ra Thái gia gia cố ý để cho hắn luyện chế.
- Được rồi.
Mục Vân thở ra một hơi, lại nói:
- Tối nay ta có rất nhiều cảm ngộ, ngươi trước tiên cùng nhau ăn vào ba khỏa thần đan này, chính mình tôi luyện.
- Tốt!
Lư Tuấn Sinh hiện tại cũng khẩn cấp.
Mục Vân vẫn chưa nghỉ ngơi, tiếp tục bắt đầu.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong thân thể hắn, hồn lực khôi phục, liền tiếp tục tiến hành.
Ban ngày sắp tới, Mục Vân tổng cộng thành công luyện chế năm loại đan dược.
Dựa theo lời Mục Phong Tiếu nói, ít thì mười ngày, nhiều thì một tháng, cho nên hắn nhất định phải luyện chế ba mươi loại mới được.
Mấy ngày tiếp theo, Mục Vân bắt đầu thử.
Mỗi đêm, luyện chế ba loại phẩm cấp thần đan, hắn khống chế đối với Hư Thần Đan, càng lúc càng thuận tay.
Liên tiếp năm ngày, Mục Vân cuối cùng cũng luyện chế thành công.
- Lư lão.
Hôm nay, Mục Vân nhìn Lư Tuấn Sinh, cười nói:
- Mấy ngày nay, ngươi an tâm ở trong sân nuốt đan dược tu hành, có lẽ ban ngày, ngươi sẽ dần dần phát hiện, mình tỉnh táo lại.
- Ha ha...
Lư Tuấn Sinh cười ha ha nói:
- Không cần có lẽ, mấy ngày nay, sau khi ngươi đi, đều đến sau khi mặt trời mọc chân chính, ta mới không nhớ được đã xảy ra chuyện gì.
- Cảm ơn ngươi, Mục Vân.
Lư Tuấn Sinh vỗ vỗ bả vai Mục Vân cười nói.
- Mấy ngày nay, ta không quấy rầy ngươi, chờ tin tức ngươi rời khỏi tiểu viện.
- Tốt!
Lư Tuấn Sinh cười to nói:
- Chờ ta xuất viện, hai người ngươi ta, nhất định phải uống một trận.
- Không thành vấn đề.
Sắc trời sắp sáng, Mục Vân ở lại một hồi, đến khi mặt trời sắp mọc, hắn mới rời khỏi tiểu viện.
Mà hiện tại, ngoài viện, một đạo thân ảnh lại đứng vững.
- Đại tiểu thư.
- Ngươi những ngày qua, đều ở cùng một chỗ với gia gia của ta?
- Ừm.
- Cũng tốt, buổi tối bồi hắn, trong lòng gia gia sẽ bớt khổ sở.
Lư Ngọc Tuyết hiển nhiên có chuyện khác, không thèm để ý nói:
- Ta đến là nói cho ngươi, xảy ra chuyện lớn, cần ngươi xuất mã.
- Có chuyện gì lớn vậy?
- Còn nhớ Cổ Thanh Hà không?
- Tất nhiên là nhớ.
Cổ Thanh Hà đã chết gần hai tháng rồi.
- Ấn ký bổn mạng kia, cũng không phải Cổ Quan gieo xuống ở trên người nhi tử của mình, mà là Viêm Như Ngọc, lúc trước Viêm Như Ngọc một mực bế quan, cho nên cũng không có động tĩnh, hiện tại Viêm Như Ngọc xuất quan, hơn nữa biết là chúng ta giết nhi tử của nàng, rất tức giận, dẫn người đến Lăng Vân thành, giết không ít người Lư gia ta.
- Lăng Vân Thành?
- Đúng vậy, Lăng Vân thành là thành trì tiếp theo của quận Quảng Bình, thuộc về Lư gia ta, hiện tại Viêm Như Ngọc xuất phát từ Viêm Châu, dẫn người đến lăng Vân thành trắng trợn giết chóc.
- Ngươi có ý để ta đi?
- Ừm.
Lư Ngọc Tuyết có chút lo lắng nói:
- Lư gia, không thể phái ra nhiều người hơn, nhị thúc cùng tam thúc ta cùng với Tần Sơn ba vị, muốn trấn giữ Lư gia, nếu không, có thể Cổ gia sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đó.
- Một khi bọn họ biết thực lực chân chính của cha ta. Chỉ sợ sẽ giết về phía Lư gia.
- Ta hiểu rồi.
Mục Vân gật đầu nói:
- Nhận ơn của người khác, hết lòng vì việc người khác.
- Đa tạ.
Lư Ngọc Tuyết gật đầu nói:
- Ta biết, với thiên phú cùng thực lực của ngươi, có thể giống như ta, tiến vào trong đại tông môn như Kiếm Thần tông. Dù sao, cảm ơn ngươi rất nhiều.
- Lư tiểu thư khách khí rồi.
Mục Vân một lần nữa nói:
- Ta đã nói, hết lòng vì việc người khác.
- Hơn nữa... Ta cùng gia gia ngươi, chính là xưng huynh gọi đệ.
Vừa nghe lời này, Lư Ngọc Tuyết ngẩn ra.
Mục Vân phất phất tay, nói:
- Được rồi, nói cho ta biết, tình huống hiện tại của Lăng Vân Thành.
- Được.
Lô Ngọc Tuyết vừa đi vừa nói:
- Lần này Viêm Như Ngọc mang theo hơn hai trăm người, trong Lăng Vân thành vốn đóng quân hộ vệ cũng chỉ có hơn mười người, cho nên quân lính tan rã, bản thân Viêm Như Ngọc là cảnh giới Hư Thần viên mãn.
Nương theo Lư Ngọc Tuyết giới thiệu, Mục Vân cũng dần dần hiểu rõ chuyện của Lăng Vân Thành.
- Ta đã nói rõ ràng với ngươi, về phần ngươi muốn mang theo ai, tự mình điều động là được.
- Điều động sao?
Mục Vân tự tin nói:
- Ta chỉ cần hộ vệ đội số chín đi theo là được.
Trong khoảng thời gian này, vệ đội thứ chín mặc dù là Sở Hàm cùng Liễu Thân nắm giữ, nhưng hai người cơ hồ chuyện gì cũng tuân theo ý tứ của hắn, hai người này, cũng đáng tin cậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận