Vô Thượng Thần Đế

Chương 643: Giữa đường ám sát

- Hoan nghênh bảo thiếu chủ đi tới Huyết Sát đảo của ta, mời.
Huyết Vô Tình mỉm cười, vươn tay ra hiệu mời.
Chỉ là, Bảo Linh Nhi lại cảm giác được, thời điểm Huyết Vô Tình đang nhìn nàng, một đôi mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm Mục Vân, quả nhiên kỳ quái.
Một đoàn người tiến vào bên trong Huyết Sát đảo, Mục Vân nhìn cảnh trí bốn phía, lại hơi sững sờ.
Huyết Sát đảo, danh tự nghe rất huyết tinh, thế nhưng phía trên toàn bộ hòn đảo, chim hót hoa nở, giả sơn quái thạch san sát, hoàn toàn là tồn tại thế ngoại đào nguyên .
Lần này Bảo Linh Nhi đến chỗ này vì hiệp đàm công việc liên quan tới hợp tác cùng Huyết Sát đảo, Mục Vân thì được Huyết Nhất dẫn đi, đi tới phía trên Huyết Sát đảo, dạo chơi bốn phía.
- Mục thúc thúc, cha ta nói cho ta, ngài yên tâm, chuyện liên quan tới Vạn Cổ Huyết Điển, ta một mực không nói.
Mục thúc thúc?
Nghe được Huyết Nhất xưng hô, Mục Vân ngẩn người, không khỏi nhịn không được cười.
Chân chính mà tính, hắn làm lão tổ tông Huyết Nhất đều được.
- Ừm, ngươi năm nay mười sáu tuổi?
Mục Vân mở miệng nói:
- An tâm tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển, thành tựu của ngươi, sẽ hơn phụ thân ngươi.
- Vâng!
Huyết Nhất cung kính nói:
- Gần đây Huyết Nhất một mực chuyên tâm tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển, thế nhưng mới vừa lĩnh ngộ một ít da lông của đệ nhất tiểu tầng, thực sự hổ thẹn.
- Khụ khụ...
Nghe đến lời này, Mục Vân lúng túng ho khan một cái.
Hắn tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển trọn vẹn hai ba tháng thời gian, mới sờ đến da lông, tiểu tử này chỉ dùng thời gian mấy ngày đã sờ đến da lông, còn hổ thẹn.
- Ngươi chỉ cần dốc lòng tu luyện là được, chuyện khác, không cần lo lắng.
Mục Vân cười nói:
- Huyết Sát đảo của các ngươi ngược lại không giống bình thường, quả thực là thế ngoại đào nguyên.
- Theo quy củ lão tổ tông lập ra, Huyết Sát đảo không thay đổi chút nào, một mực là như thế.
Huyết Nhất cung kính đáp lại.
- A?
Chỉ là xoay chuyển ánh mắt, Mục Vân lại phát hiện, cách Huyết Sát đảo bên ngoài vài dặm, một hòn đảo lẻ loi trơ trọi, toàn thân đen nhánh, không thấy ánh mặt trời.
Mà phía trên hòn đảo kia, một đoàn hắc vụ áp súc, nhìn qua vô cùng quái dị.
- Đó là?-
- Niệm Thu đảo!
Huyết Nhất biến sắc, giải thích:
- Mục thúc thúc, một hòn đảo này, mặc dù cách Huyết Sát đảo ta đến mười dặm, thế nhưng đảo này lại dị thường nguy hiểm, quanh năm quỷ khóc đầy trời, tồn tại vạn năm, phụ thân một mực khuyên bảo ta, không được tới gần đảo này.
- Vì sao?
- Bởi vì...
- Huyết Nhất, ngươi và Mục Vân đang nói những gì?
Ngay tại giờ phút này, một âm thanh vang lên, Huyết Vô Tình cùng Bảo Linh Nhi kết bạn mà đến, nhìn hai người cười nói.
- Không có gì! Mục thúc thúc tán dương Huyết Sát đảo ta phong cảnh mỹ lệ, mười phần thích nơi này.
- Ồ? Mục Vân, nếu ngươi thích, không bằng cùng Bảo thiếu chủ ở đây thêm mấy ngày lại đi như thế nào?
Huyết Vô Tình cười nói.
Bảo Linh Nhi mở miệng nói:
- Không cần, Thiên Bảo các gần đây có không ít chuyện, chúng ta cần trở về xử lý, đa tạ.
...
Trên bầu trời, hai bóng người kết bạn mà đi.
- Nhìn ngươi tựa hồ rất vui vẻ?
- Đó là đương nhiên!
Bảo Linh Nhi cười nói:
- Lần này Huyết đảo chủ không chỉ đáp ứng hợp tác tất cả giao dịch của Huyết Sát đảo ngày sau đều do Thiên Bảo các ta phụ trách, còn lôi kéo mấy hòn đảo khác sau hạng thứ sáu mươi hai, lần này xem như Thiên Bảo các ta có thể dừng chân ở bảy mươi hai hòn đảo,.
- Chớ cao hứng quá sớm, Lãm Kim lâu cùng Ám Ảnh các không hội mà từ bỏ đơn giản đâu.
- Không từ bỏ thì như thế nào? Chẳng lẽ còn có thể đến ám sát ta?
Hưu hưu hưu...
Bảo Linh Nhi vừa dứt lời, đột nhiên, từng tiếng xé gió lên.
Hắc ảnh giống như tổ ong vò vẽ từ xa mà đến gần, hướng thẳng đến hai người vọt tới.
- Cẩn thận!
Mục Vân biến sắc, Tiềm Long Kiếm chém ra một kiếm, lốp bốp âm thanh, liên tục.
- Thật đúng là bị ngươi nói trúng.
Nhìn từng tên mũi nhỏ bé giăng đầy trời trước người, Mục Vân cười khổ.
- Bảo tiểu thư, đã lâu không gặp.
Hậu phương mũi tên, bá bá bá xuất hiện bốn bóng người, bốn người kia, toàn bộ thân mang hắc bào, một người cầm đầu, trên mặt có hắc sa, âm thanh khàn giọng như vịt đực.
- Cán Tà!
Nhìn người nọ, Bảo Linh Nhi biến sắc.
- Bảo thiếu chủ thế mà còn nhớ rõ ta, thật sự vinh hạnh!
Nam tử gọi Cán Tà ha ha cười, âm thanh càng khó nghe đến cực hạn.
- Đi!
Cơ hồ là trong nháy mắt, Bảo Linh Nhi biến sắc, kéo Mục Vân muốn rời đi.
- Bảo thiếu chủ cần gì phải gấp gáp, cố nhân gặp lại, tâm sự không phải rất tốt sao?
Chỉ là trong lúc hai người quay người, âm thanh phía sau lại lần nữa vang lên.
- Điền Vân!
Nhìn thấy một người nữa xuất hiện, sắc mặt Bảo Linh Nhi triệt để biến đổi.
- Hai người bọn họ rất lợi hại?
- Có bao nhiêu lợi hại?
- Cán Tà là kim bài sát thủ Ám Ảnh các, bản thân càng là cường giả Vũ Tiên cảnh nhị trọng, quan trọng nhất là, hắn tu luyện Khô Cốt Đao Pháp, mười phần tà ác; mà Điền Vân, Vũ Tiên cảnh tam trọng, là sát thủ Lãm Kim lâu, danh xưng tỏa cốt thủ, thủ pháp rất tàn nhẫn.
Vừa nghe Bảo Linh Nhi nói thế, Mục Vân biết tình thế nghiêm trọng.
Một vị Vũ Tiên cảnh nhị trọng, một vị Vũ Tiên cảnh tam trọng, mà sau lưng có thêm bảy tám người, cũng đều là cường giả Vũ Tiên cảnh cảnh giới.
Xem ra Lãm Kim lâu cùng Ám Ảnh các vì sinh ý bảy mươi hai hòn đảo, thật đúng là chuẩn bị hạ độc thủ.
- Hiện tại chạy cũng chạy không thoát, chuẩn bị một chút đi!
Mục Vân cầm trường kiếm trong tay, nhún nhún vai nói.
- Chuẩn bị cái gì?
- Giết!
Mục Vân vừa dứt lời, Tiềm Long Kiếm giết ra một kiếm, thẳng đến Cán Tà mà đi.
Một kiếm này, bình thản không có gì lạ, thoạt nhìn không có mảy may gợn sóng, thế nhưng rơi xuống trong mắt Cán Tà lại không dám chủ quan.
Hắn biết, Mục Vân Tần chém giết Triết Thiên cùng Lâu Địch hai người bên trong Vô Địch Huyễn Sát Trận.
Thiên tài dạng này, hắn không dám khinh thường.
Bàn tay nâng lên, trong tay Cán Tà bất ngờ xuất hiện một thanh đại đao.
Đại đao mdàiọc ra ba mét, toàn bộ chuôi đao khoảng chừng dài hơn hai mét, mà mặt sau lưỡi đao khảm nạm vòng bạc, phát ra âm thanh đinh đinh đang đang.
- Giết!
Cán Tà hừ lạnh, trực tiếp giết ra một kiếm.
Khanh một tiếng vang lên, đao kiếm giao minh, hai bóng người, đụng vào tức văng ra.
Mục Vân lui lại một bước, không cách nào đứng vững trên không trung.
Đao của Cán Tà thật bá đạo.
- Tiểu tử, còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại, bất quá là đầu thương sáp, Tần Triết Thiên thật đúng là phế vật, chết trên tay ngươi, quá mất mặt.
Cán Tà chửi nhỏ một tiếng, nhìn Mục Vân, lộ ra biểu lộ khinh thường.
- Ta không lợi hại, thế nhưng ngươi biết, hắn là chết thế nào không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận