Vô Thượng Thần Đế

Chương 2197: Ăn đậu hũ, cũng phải có hạn độ

- Ồ? Thật sao?
Văn Vũ đưa tay che miệng cười một tiếng, nhìn đám người, mở lời:
- Tất cả mọi người, đều dừng tay.
Lập tức, đám người giữa sân dừng lại.
Những đệ tử Huyết Sát thần giáo, từng người mang theo ánh mắt kinh hãi, nhìn về phía Văn Vũ cùng Hà Doãn hai người.
Hiển nhiên, hai người này có lực uy hiếp rất lớn đối với bọn hắn.
Hiện tại, đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cũng dừng tay.
- Đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, những người các ngươi, ta cũng không làm khó các ngươi, cho các ngươi một đường sống.
Văn Vũ chậm rãi nói:
- Nhìn thấy hang động kia? Chỉ cần các ngươi đi phía trước dẫn đường cho chúng ta, ta có thể suy tính một chút, người còn sống sót, để các ngươi rời đi.
- Ngươi nằm mơ!
Ngay hiện tại, Thiết Giang Hà đứng bên người Đấu Phong, đột nhiên quát:
- Đồ cái thứ xấu xí, bộ dáng ti tiện, lão tử có chết, cũng sẽ không nghe theo lời Huyết Sát thần giáo các ngươi.
- Ồ? Vậy ngươi đi chết đi.
Hà Doãn tiến lên, vung tay đánh ra một chưởng ấn.
Thấy cảnh này, Nguyên Thanh Thanh tiến lên, định ngăn cản.
Thế nhưng chưởng ấn đã lao tới.
Nàng là lục phẩm Kim Tiên, bất lực ngăn cản.
Một tiếng ầm vang vang lên, chưởng ấn rơi xuống, toàn bộ thân thể Thiết Giang Hà cứng ngắc.
Nhìn đến đây, tất cả mọi người giật mình.
Nguyên Thanh Thanh có thể nói là một người mạnh nhất trong bọn họ, thế nhưng đối mặt Hà Doãn, không có chút sức đối kháng, thậm chí không cách nào ngăn cản đối phương giết Thiết Giang Hà.
Quá khủng bố!
Mà giờ khắc này, nhìn thi thể Thiết Giang Hà, Đấu Phong chỉ cảm thấy đầu đều muốn nổ.
Đây coi là chuyện gì.
Trước đó một tên Mục Vân giết Cổ Ngọc Sinh, mà bây giờ, Hà sư huynh này lại chém giết Thiết Giang Hà.
Mà hắn càng không có chút thực lực ngăn cản.
Chiêu này vừa ra, không còn ai dám lên tiếng.
Một tay chém giết một tên tứ phẩm Kim Tiên, tại chỗ cũng có đệ tử ngũ phẩm Kim Tiên cùng lục phẩm Kim Tiên, thế nhưng bọn hắn hiện tại cũng không muốn lấy mệnh mình đi nếm thử.
- Các ngươi cũng không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta.
Hà Doãn mở lời:
- Ta chính là đệ tử đệ nhất đường, Hà Doãn, bên trong Lạc Nhật sơn mạch hiện tại, đệ tử đệ nhất đường chúng ta và đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn các ngươi giao thủ với nhau, chỉ có thể nói là các ngươi không may khi gặp được Hà Doãn ta.
- Tự nhiên, đệ tử Huyết Sát thần giáo chúng ta cũng có xui xẻo, gặp được đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn có thực lực mạnh hơn bọn hắn.
- Hiện tại, nếu ai không nguyện ý phục tùng, nói tiếp.
Hà Doãn vừa dứt lời, nhìn hai mươi mấy người.
- Tốt, đã không ai mở miệng, vậy mời các ngươi sắp xếp xong trận hình, thực lực từ yếu đến mạnh, xếp thành hàng, tiến vào trong thông đạo.
Hà Doãn lần nữa mở lời.
- Nhớ lấy, nếu ai có ý đồ xấu, ta sẽ xuất thủ đánh giết.
Nghe đến lời này, đám người nào không rõ.
Bọn gia hỏa này muốn ném đá dò đường.
Mà đã này chính là bọn hắn.
- Trần Nghiêm, Lục Phong, Bạch Nham, ba người các ngươi, phân biệt ở trước giữa cuối nhìn, nếu ai có dị động, giết không tha!
Hà Doãn mở lời:
- Đúng rồi, đệ tử còn lại, đi theo chúng ta, tiến vào bên trong.
- Vâng!
Ba tên đệ tử lục phẩm Kim Tiên chắp tay lĩnh mệnh, nhìn đám người Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Hiện tại, không nghe, bị chém giết, một con đường chết.
Tiến vào xông vào một lần, vạn nhất gặp được chuyển biến, nói không chừng còn có một đầu sinh lộ.
Nguyên Thanh Thanh y theo danh sách, đứng ở cuối cùng.
Đệ tử khác nhìn thấy Nguyên Thanh Thanh đều khuất phục, tự nhiên không người dám phản kháng.
Tần Hàn nhìn mấy người, nói:
- Mọi người cẩn thận một chút, đi vào, chưa hẳn không có đường ra.
- Ừm!
Hai mươi mấy người, không bao lâu đã lập xong danh sách, đứng ở vị trí của riêng mình.
Trần Nghiêm ở phía trước đội ngũ, Lục Phong ở giữa đội ngũ, Bạch Nham thì ở phía sau.
Ba lục phẩm Kim Tiên trông coi bọn hắn, cho dù muốn chạy, cũng khó.
Hà Doãn nhìn Văn Vũ, nói:
- Chúng ta cũng đi vào đi?
- Ừm!.
Hà Doãn mở lời:
- Nơi này tựa hồ một mảnh di tích, thời gian tồn tại không ngắn, chỉ là Lạc Nhật sơn mạch, thường xuyên có tiên thú chém giết tại nơi này, vị trí địa lý của sơn mạch thường xuyên cải biến, lần này cũng là sơn mạch cải biến, mới khiến cho nơi này lộ ra, bất quá bên trong đến cùng là cái gì, ai cũng không dám cam đoan.
- Vào xem thì biết.
Văn Vũ vũ mị cười một tiếng, đi theo đám người vào trong sơn động.
Mà giờ khắc này, hai mươi mấy đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, từng người bị áp giải tiến tiến vào, nơm nớp lo sợ.
Ai biết bên trong là cái gì? Vạn nhất không cẩn thận, chết ở bên trong, vậy đời này liền xong.
Mà giờ khắc này, một phương khác của sơn cốc này, phía trên một ngọn núi, hai thân ảnh lại ghé vào bụi cây, thu hết thảy hết vào mắt.
- Đệ tử Huyết Sát thần giáo!
Sắc mặt Vương Tâm Nhã có chút khó coi, nói:
- Hà Doãn cùng với Văn Vũ, đều là thất phẩm Kim Tiên, lần này, có chút phiền phức.
Mục Vân lại cười nói:
- Không có gì phiền phức, bọn hắn hiện tại tiến vào bên trong vùng núi này, chúng ta cứ theo sau, có nguy hiểm, cũng là bọn điều tra hắn trước, chúng ta ở phía sau, tìm đúng cơ hội, một khi những người này tách ra, chưa hẳn không thể cứu mấy người Tần Hàn.
- Ừm.
- Đi!
Mục Vân nói, nhảy lên một cái, tiến về phía sơn cốc.
Đến trước sơn động, nơi đây đã là bị thiết trí chướng nhãn pháp, chỉ là những điêu trùng tiểu kỹ không thể gạt được Mục Vân.
Dễ như trở bàn tay giải khai những huyễn trận cỡ nhỏ, Mục Vân tiến vào bên trong.
- Cẩn thận một chút.
Sơn động cao năm mét, rộng cũng có ba bốn mét, bên trong một mảnh u ám.
Nhưng đối với cảnh giới Kim Tiên, dùng hồn tức điều tra, ánh sáng cũng không phải vấn đề.
Cường đại như Lâm Văn Hiên, cho dù mù, thế nhưng hồn thức cường đại, cũng căn bản không vấn đề.
Hai người dần dần tìm tòi tiến lên, không dám khinh thường.
Mà giờ khắc này, chỗ sâu sơn động, đội ngũ hơn trăm người chậm chạp tiến lên.
Mấy người Tần Hàn cẩn thận từng li từng tí.
Mấy người Nguyên Thanh Thanh cũng rất cẩn thận.
Hiện tại, Nguyên Thanh Thanh là lục phẩm Kim Tiên, đứng ở cuối cùng đội ngũ, Bạch Nham đứng bên cạnh Nguyên Thanh Thanh, cẩn thận nhìn chằm chằm.
Nha đầu này tu vi cao nhất, đi cùng nàng, hiện tại nếu đột nhiên nổi loạn, vẫn rất có khả năng tập sát.
Chỉ là,trong lúc tiến lên không có gặp được nguy hiểm, Bạch Nham đứng bên người Nguyên Thanh Thanh, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, nhìn nữ tử gần trong gang tấc, tâm viên ý mã, hai tay cũng bắt đầu không ở yên.
Đột nhiên, Nguyên Thanh Thanh tiến lên cảm giác được một đôi tay đang đặt lên bờ mông của mình, không cần nhìn, nàng đã biết là ai.
Chỉ là hiện tại ăn nhờ ở đậu, bị người ăn chút đậu hũ, Nguyên Thanh Thanh nhẫn.
Mà đổi thành một bên, cảm nhận được mềm mại, nhìn thấy Nguyên Thanh Thanh tuyệt không lộ ra, lá gan của Bạch Nham càng lớn chút.
Một đôi tay từ phía sau, di chuyển đến phía trước.
Nguyên Thanh Thanh đột nhiên cảm giác đôi tay kia biến mất, chỉ là còn chưa kịp may mắn, đôi tay thế mà đi đến trước ngực mình.
Lần này, Nguyên Thanh Thanh không chịu được.
Ăn đậu hũ, cũng phải có mức độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận