Vô Thượng Thần Đế

Chương 1420: Nhận được Diệp lệnh

Một đập này lại kém chút muốn mạng nhỏ của Mục Vân.
- Đáng chết!
- Tiểu gia hỏa, ta nhìn tiên thể ngươi rất kiên cố, vừa tấn thăng đến Nhân Tiên cảnh giới? Không tệ không tệ, đáng tiếc, ngươi gặp ta, đáng đời ngươi không may, đồ trong cửu trọng tháp, không phải ngươi nên nhúng chàm.
Hắc ảnh âm u cười, lại không che giấu sát cơ trong mắt.
Chỉ là giờ khắc này, hắc ảnh biến ảo vị trí, thế nhưng vẫn xuất hiện ở vị trí hai mắt hai ngôi sao.
Cho tới hiện tại, Mục Vân cũng phát hiện vấn đề.
Toàn bộ thân thể bóng đen ở trên vách tường, di động đến di động đi, lại là từ đầu đến cuối không cách nào rời khỏi vị trí tinh thần kia.
Dần dần, trong lòng Mục Vân như có điều suy nghĩ.
Luận thực lực, hắn không bằng cái tên đen thui này, thế nhưng ngược lại cũng không phải một chút hi vọng sống cũng không có.
Hạ quyết tâm, Mục Vân bước ra một bước, trong mắt sát cơ dạt dào.
- Hư không lợi nhận!
Mục Vân bước ra một bước, trường kiếm trong tay giết ra, chỉ là lần này, bên trong trường kiếm bắn thẳng kiếm khí đến hắc ảnh, nhưng ngay khi trong nháy mắt kiếm khí bắn ra, xung quanh thân thể Mục Vân xuất hiện từng đạo không gian lợi nhận.
Không gian lợi nhận vô hình, đâm ra.
Mà phương hướng cũng không phải là hắc ảnh, mà là vách tường đầy ánh sáng tinh thần.
Tiếng đinh đinh đinh vang lên, lập tức, trong tháp cao, lâm vào một mảnh u ám.
- A...
Một tiếng hét chói tai lúc này đột nhiên vang lên.
- Con mắt của ta, con mắt của ta....
Hắc ảnh kêu thảm thiết liên tục.
Mục Vân đứng tại chỗ, cười lạnh, lại không nhúc nhích.
Ngay cả khí tức đều ẩn tàng.
- Xú tiểu tử, ta giết ngươi, giết ngươi.
Hắc ảnh la to, thế nhưng Mục Vân từ đầu đến cuối không có một tia tiếng.
Đột nhiên, giọng Mục Vân vang lên:
- Vách tường hiện đầy tinh thần, mỗi lần ngươi di động, đều không thể rời đi những ngôi sao này, là đạo lý gì?
- Nơi này.
Nghe được giọng Mục Vân, hắc võng giết ra một quyền.
Phanh...
Nhưng một công kích này lại rơi vào khoảng không.
Mục Vân đã sớm không ở chỗ phát ra tiếng nói
- Cặp mắt của ngươi không có, ngươi như thế nào tìm được ta?
- Lần này, không bồi ngươi chơi, ta đi trước.
Trong lúc Mục Vân nói chuyện, thân ảnh càng không ngừng di động.
Vừa đi vừa về xoay tròn, bóng dáng Mục Vân đã xuất hiện bên ngoài mười bước.
Không lâu sau, toàn bộ khí tức Mục Vân lại biến mất trong tháp cao.
- Đáng ghét, đáng ghét.
Tiếng hét to của hắc ảnh vang vọng ở sau lưng, Mục Vân lại không muốn sống bỏ chạy đến chỗ phía thang gác.
Giờ khắc này, hắn không biết hắc ảnh sẽ còn có thủ đoạn gì.
Nhưng trước mắt, nhất định phải trốn đi.
Trời mới biết kế tiếp còn sẽ phát sinh dị biến gì.
Một đường đi đến phía trên cầu nối, Mục Vân rốt cục chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Hắc ảnh kia đến cùng là thứ quỷ gì, hắn căn bản không biết.
Bất quá lần này, cuối cùng hữu kinh vô hiểm, ở chỗ này, đạt được vạn khỏa cực phẩm Nhân Dương Đan, chỉ một viên trong đó đã trọn vẹn bù đắp được hắn luyện chế mười khỏa.
Mà lại trân quý nhất chính là Hắc Dận Kiếm.
Hắc Dận Kiếm có thể thăng cấp, hiện nay là hạ phẩm Tiên khí, mặc dù không biết thăng cấp như thế nào, thế nhưng kiếm này, tương lai nhất định có thể bồi tiếp hắn một đường tiến lên, trảm địch giết người.
Cuối cùng có thể tấn thăng đến Thiên phẩm Tiên khí cường đại, với hắn mà nói, ý nghĩa phi phàm.
Mục Vân dọc theo cầu gỗ, tiến lên, tiếp đó lọt vào bến nước, trở về ngọc môn.
- Ngươi đã trở về.
Mục Vân mới vừa đi ra từ bên trong ngọc môn, đi tới phía trước, nhìn trong hầm mỏ, nói:
- Bọn hắn còn chưa trở về?
- Còn không có, thế nào, lần này có thu hoạch gì?
Vô Cực Ngạo Thiên không kịp chờ đợi hỏi.
Bá bá bá...
Vô Cực Ngạo Thiên vừa dứt lời, Mục Vân còn chưa trả lời, từng tiếng xé gió lúc này vang lên.
Mà lần này, chỉ nghe những tiếng xé gió đã có thể thấy được, người tới lần này cường đại hơn xa so những người vừa rồi.
Một giọng nói vang lên, một thân ảnh rơi vào trước mặt Mục Vân.
- Là ngươi phát hiện bí tàng này?
Thân ảnh kia vừa mới rơi xuống, đã đi tới trước mặt Mục Vân.
Trong chớp nhoáng, Mục Vân chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới cả thân thể mình bị nhìn cái rõ ràng, đương nhiên, bí mật lớn nhất của hắn, toàn bộ ẩn tàng bên trong Tru Tiên Đồ, trung niên nam tử trước mắt căn bản không cách nào điều tra.
- Ừm, cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, không tệ, đây là một Diệp lệnh, có thời gian liền đến Nhất Diệp kiếm phái, đi tham gia khảo hạch đi.
- Đa tạ thượng tiên.
Mục Vân tiếp nhận Diệp lệnh màu phỉ thúy, thu vào trong lòng.
Trung niên nam tử đi đến phía trước, nhìn ngọc môn, trầm mặc không nói.
Mà lúc này, phía sau có từng tiếng xé gió vang lên lần nữa.
Nhìn kỹ lại, những người kia từng người đều nhìn ước chừng bốn mươi tuổi, thân mang trường sam màu trắng, phiêu phiêu dục tiên.
Cường đại.
Ước chừng năm sáu người đứng sau lưng trung niên nam tử phía trước, nhìn ngọc môn, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
- Đây chính là Huyền Ngọc tinh thạch, có thể dùng Huyền Ngọc tinh thạch đến chế tạo đại môn bí tàng, xem ra bí tàng này, nhất định bất phàm.
- Đúng vậy, Ám Huyền thạch tràng tồn tại vài thời gian vạn năm, trong thời gian này, Nhất Diệp kiếm phái chúng ta tìm kiếm thăm dò, khai thác Nhân Dương Tinh Thạch, cũng là vì tìm bí tàng, không nghĩ tới, thật đúng là tìm được.
- Hi vọng lần này có thể có phát hiện trọng đại.
Các vị thượng tiên đứng ở nơi đó, nhìn ngọc môn, nghị luận ầm ĩ.
- Lâm Nhất Thâm trưởng lão, thế nào?
Một nam tử tuổi tóc tai xám trắng, khuôn mặt tuấn lãng từ sau lưng đi ra phía trước, mở lời.
- Lợi hại, lợi hại, ta đoán không sai, mặt sau này hẳn là nước, mà lại là nước bình thường, cho dù không phải dị thủy, trong đó cũng là xen lẫn một bộ phận dị thủy.
Nghe được Lâm Nhất Thâm trưởng lão phía trước nói, trong lòng Mục Vân cũng chậc chậc tán thưởng.
Sau khi xuyên thấu ngọc môn đúng là nước.
Mà vừa rồi Mục Vân dùng Cửu Trọng Ngọc Thủy và Hắc Ngục Ngân Thủy hai chủng dị thủy đón đỡ mới có thể chống cự lại trọng áp của bến nước kia.
Lâm Nhất Thâm trưởng lão này chỉ hơi dò xét đã phát hiện mánh khóe trong đó.
- Xen lẫn dị thủy?
Trưởng lão tóc hoa râm kia kinh ngạc nói:
- Nơi đây thế mà có dị thủy, quả nhiên là bảo khố bí tàng sao?
- Ai cũng không nói chắc được.
Lâm Nhất Thâm lần nữa nói.
Lập tức, ánh mắt Lâm Nhất Thâm chuyển hướng nhìn Mục Vân, nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi đã phát hiện nơi này, hẳn là có một chút thủ đoạn, có ý nghĩ gì, nói nghe một chút đi.
- Vâng!
Vị Lâm Nhất Thâm trưởng lão này vừa nhìn thấy mình đã nhét một mai Diệp lệnh, để cho mình tham gia khảo hạch, cảm giác Mục Vân đối với hắn, rất không tệ.
Lúc này mở lời:
- Khởi bẩm Lâm trưởng lão, tiểu tử ở chỗ này phát giác, mặt ngoài nham thạch ẩm ướt, nhưng lại rất kiên cố, hẳn là công hiệu của ngọc môn, nơi đây tồn tại vạn năm, trưởng lão đã kết luận trong đó tồn tại bến nước, còn có xen lẫn dị thủy, có lẽ có thể nếm thử lấy điểm phá diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận