Vô Thượng Thần Đế

Chương 1822: Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển (2)

Nhưng tốc độ của hắn có nhanh lại nào so được với Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển.
Gâu gâu...
Tiếng chó sủa không ngừng vang lên, khoảng cách càng ngày càng gần.
Tốc độ Mục Vân không giảm, nhìn thấy phía trước xuất hiện một đường rẽ, thân ảnh Mục Vân lóe lên, chuyển biến.
Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển quay người lại, thân thể trượt đi, phịch một tiếng, đụng nát vách tường chỗ ngoặt.
Nhưng cũng bởi vì như thế, tốc độ của Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển cũng giảm xuống.
Mục Vân hiện tại được thở dốc, tăng tốc.
Nhưng đại gia hỏa kia rất kiên nhẫn, truy đuổi Mục Vân đến nghiện.
Một người một thú bắt đầu trò chơi truy đuổi trong mê cung.
Khi Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển sắp tới gần Mục Vân, Mục Vân sẽ chuyển biến phương hướng, kéo dài khoảng cách.
Chạy trốn trở nên càng thêm kịch liệt.
Thế nhưng Mục Vân lại cảm giác không đúng.
Súc sinh này nhìn thấy hắn đến mức hưng phấn như vậy sao?
Trở lại nhìn Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển, bộ mặt hưng phấn nhìn mình, đầu lưỡi to lớn rũ xuống dính đầy nước bọt, nhìn mình một cách thèm thuồng, Mục Vân càng cảm giác lạnh sống lưng, dốc hết vốn liếng chạy trốn.
- Đại huynh đệ, đừng đuổi theo ta nữa, ta lại không có đắc tội ngươi.
Mục Vân dần dần cảm giác chống đỡ hết nổi, nhịn không được mở miệng quát.
Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp.
Mục Vân vừa dứt lời, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển căn bản không để ý tới.
Gâu gâu...
Tiếng kêu to hưng phấn để hai lỗ tai Mục Vân oanh minh.
- Muội muội của ngươi, ngươi không biết nói chuyện sao?
Mục Vân nhìn Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển, quát:
- Ta cũng không cố ý mạo phạm ngươi.
Gâu gâu...
Nghênh đón Mục Vân vẫn là tiếng sủa loạn.
Sau khi quát một tiếng, Mục Vân bắt đầu ra tay.
Hắc Dận Kiếm vạch ra.
Vụt...
Một đạo kiếm khí lao thẳng tới phía sau.
Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển giơ móng vuốt bổ một cái, miệng há ra, một hơi cắn trúng kiếm khí, răng rắc một tiếng, công kích bị phá giải.
Thấy cảnh này, Mục Vân hơi sững sờ.
- Ngươi lợi hại!
Mục Vân giơ ngón tay cái lên, lần nữa co cẳng chạy nhanh.
Nhưng hắn không thể không bội phục, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển quá có nghị lực.
Một bước truy đuổi, từ đầu đến cuối, chưa từng từ bỏ.
Mục Vân chỉ nghĩ kéo dài khoảng cách, lần lượt chuyển biến thông đạo, không ngừng tiến lên.
Thế nhưng cuối cùng.
Mục Vân đi đến một ngõ cụt.
Nhìn ba mặt vách tường trước mắt, Mục Vân trợn tròn mắt.
Ngõ cụt.
Xong đời.
Nhìn ba mặt tường ở phía trước, Mục Vân không có lòng tin.
Tử lộ, còn chạy thế nào.
Mục Vân trở lại, để Hắc Dận Kiếm vào trước người, nhìn Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển, hô hấp nặng nề.
Đại gia hỏa này đuổi theo hắn, dù sao cũng nên có mục đích.
Lạnh lùng nhìn Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển, hô hấp Mục Vân dần dần trầm trọng.
Chỉ là hiện tại, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển tựa hồ cũng biết Mục Vân đã đến tình trạng không thể chạy trốn.
Nhìn thấy Mục Vân đứng tại chỗ, không còn chạy trốn, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển cũng ngừng lại tại chỗ, hai chân trước chống đỡ thân thể, đầu lưỡi to lớn lè ra, tí tách chảy nước miếng.
- Ngươi muốn làm gì?
Mục Vân nhìn thấy Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển cử động quỷ dị, quát:
- Đuổi theo ta nãy giờ, chẳng lẽ không phải vì giết ta?
Gâu gâu...
Tiếng sủa muốn đánh rách tả tơi màng nhĩ vang lên, Mục Vân vội vàng che lỗ tai, quát:
- Ngừng ngừng ngừng.
- Ta chịu không nổi giọng này của ngươi.
Nghe Mục Vân nói vậy, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển quả nhiên ngừng sủa loạn.
Nhìn Mục Vân, lại ô ô khẽ kêu, tựa hồ rất gấp.
Thần thái như thế, năm đó Mục Vân cũng nhìn thấy qua trên người Tiểu Hắc.
- Ngươi muốn ta đi theo ngươi?
Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển nhìn Mục Vân, muốn há mồm sủa to.
- Ngừng ngừng ngừng.
Thấy cảnh này, Mục Vân nhấc tay nói:
- Ngươi đừng kêu, đúng thì gật đầu, không phải thì lắc đầu, ta còn không có gặp qua tiên thú không biết mở miệng, chưa hóa thành hình người đây.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển điên cuồng gật đầu.
- Không nói sớm!
Mục Vân thở ra một hơi nói:
- Tốt, ta đi theo ngươi, đi nơi nào?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển hưng phấn ngoắt ngoắt cái đuôi.
Sau đó cuối đầu xuống, ra hiệu Mục Vân ngồi vào trên lưng nó.
- Ngươi không phải gạt ta ngồi lên rồi há mồm nuốt ta cho xong việc đó chứ?
- Ô ô...
Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển nghe đến lời này, ô ô nói nhỏ, ánh mắt nhìn Mục Vân mang theo khẩn cầu.
- Được được được, ta ngồi.
Mục Vân khua tay nói:
- Ta không ngồi, đoán chừng ngươi thật muốn cắn chết ta.
Mục Vân nhảy lên, ngồi phía sau Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển.
So với Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển cao mấy trăm thước, thân ảnh của hắn thực sự quá nhỏ bé.
Vừa ngồi lên lưng Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển, thiên khuyển bắn vọt một cái, xông về phía trước.
Phía trước là cái gì?
Vách tường.
Chó chết này làm gì? Muốn tự sát, cũng không cần lôi kéo hắn cùng một chỗ chứ?
Nhưng ngay sau đó, Mục Vân biết hắn suy nghĩ nhiều.
Oanh...
Một tiếng nổ vang vang lên, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển đụng nát vách tường trước mặt.
Va nát... nát...
Mục Vân triệt để kinh sợ.
Hắn dùng thiên hỏa nếm thử, không thể động mảy may, dị thủy cũng không được, chân lôi, cũng không có bất kỳ công hiệu gì.
Thế nhưng gia hỏa này thế mà là trực tiếp... Va nát.
Sao có thể.
Thế nhưng sự thật phát sinh ở trước mắt.
Tiếp tục tiến lên, một người một thú liên tục xông nát từng vách tường.
Mà Mục Vân dần dần phát hiện, gia hỏa này, tựa hồ mang theo hắn... Đi về phía chỗ sâu.
Chẳng lẽ chạy đến trung ương?
Nhưng Mục Vân hiện tại lơ đãng trở lại nhìn lại phát hiện, vách tường bị Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển va nát hiện tại đang thong thả khép lại.
Thấy cảnh này, Mục Vân càng kinh ngạc.
Mê cung này càng thêm để người ta cảm giác kỳ quái.
Mục Vân lưu ý lấy bốn phía.
Mà dần dần, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển tựa hồ đưa hắn đến đích.
Hô hô thở hổn hển, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển dừng lại, thân thể cúi xuống.
Mục Vân nhảy vọt, đi xuống.
Mà phía trước một người một thú trống rỗng.
Bốn phía đều là vách tường.
Nơi đây nhìn qua giống như một gian mật thất lộ thiên không có nóc phòng.
Lộ thiên... Mật thất.
Nghe rất kỳ quái, thế nhưng cho Mục Vân cảm giác chính là như thế.
Liên tưởng đến Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển một đường mạnh mẽ đâm tới mang theo hắn đến chỗ này, Mục Vân kinh ngạc.
- Nơi này là trung tâm của mê cung?
Mục Vân trở lại nhìn Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển, kinh ngạc hỏi.
Hung hăng gật đầu, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển vươn móng vuốt ra, chỉ chỉ gian phòng trung ương.
Giờ khắc này ở trung ương, một thân ảnh lẳng lặng ngồi xếp bằng, quần áo sạch sẽ, hai mắt khép hờ, nhìn rất an tường.
Thấy cảnh này, Mục Vân sững sờ.
Người sống?
Mục Vân bước đến phía trước, nhìn người trước mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận