Vô Thượng Thần Đế

Chương 2656: Có chút phiền toái

Kính rượu đổi chén, trong đại điện, nhất thời ca múa mừng cảnh thái bình.
- Ta kính đại tỷ một chén.
Hiện tại, Tiêu Doãn Nhi đứng dậy, nâng chén rượu lên, nhìn Mạnh Tử Mặc, mím môi cười nói.
- Đại tỷ?
Mạnh Tử Mặc ngẩn ra.
Tạ Thanh cười ha ha nói:
- Thì ra mấy vị tẩu tẩu ngay cả thứ tự cũng xếp hàng xong, Vân ca chính là Vân ca, ta còn nhớ rõ, kiếp trước, con sói này theo ta đến thính phong lâu của Long Uyên, bên trong Thính Phong lâu kia, một đôi tỷ muội sinh đôi, đó gọi là một....
- A...
Tạ Thanh còn chưa nói xong, lại kinh hô một tiếng:
- Hác Đằng Phi, ngươi giẫm lên chân ta.
Chung Hào hiện tại vội vàng nói:
- Nào nào, Tạ đại ca, uống một chén, uống một chén.
Tạ Thanh lẩm bẩm nói:
- Ta còn chưa nói xong...
- Nói nữa, đại ca ngươi sẽ lột da ngươi!
Hàn Tuệ tức giận nói.
Tạ Thanh nhìn lại, lại phát hiện ánh mắt Mục Vân mang theo hương vị uy hiếp, mấy vị tẩu tử, trên mặt càng mang theo một tia tức giận, nhìn Mục Vân.
- Ha ha....
Tạ Thanh cười ha ha, không mở miệng nữa.
- Ta nhỏ nhất, liền kính các vị tỷ tỷ một chén!
Diệu Tiên Ngữ hiện tại đứng dậy, đầu buộc hai đuôi ngựa, cười hì hì, uống một hơi cạn sạch.
Mấy năm nay, mấy nàng ở cùng một chỗ, đã quen thuộc một chút, chỉ có Mạnh Tử Mặc, không quen thuộc lẫn nhau.
Chỉ là, yêu một nam nhân, mấy nữ nhân rất nhanh đã tìm được đề tài, nói chuyện với nhau thành một đoàn.
Mà hiện tại, Mục Vân cùng Tạ Thanh, Mục Thiên Thương, Mục Long Uyên, Hác Đằng Phi, Chung Hào, Hàn Tuệ, Tôn Diễn Châu, uống mạnh.
Đề tài tán gẫu không hết, lúc này lại nói.
Vạn năm không thấy, mọi người có quá nhiều lời muốn tâm sự.
Mặc dù bộ dáng Tạ Thanh hi hi ha ha, trong âm thầm, cũng rất nhớ mấy người nước mắt.
Chờ đợi vạn năm, phần tình nghĩa này, ai có thể so sánh?
Một bữa tiệc rượu kéo dài đến nửa đêm, mọi người đã sớm ngã trái ngã phải, lần này, tất cả mọi người đều không dùng tiên khí bức tửu, để cho mình triệt để thả lỏng.
Bọn họ cũng đúng là cần thả lỏng, những năm gần đây, trong Vân Minh, tất cả mọi người đều căng thẳng, ai cũng không dám buông lỏng.
Vừa buông lỏng, có thể chính là vực sâu vạn trượng.
Hôm nay, Mục Vân đã trở lại, tất cả mọi thứ, không quan tâm.
Sau nửa đêm, gió nhẹ thổi qua, tay Mục Vân cầm vò rượu, đi ra ngoài đại điện, phi thân lên, lảo đảo đi lên nóc nhà.
- Ta biết, ngươi ở đây.
Nhìn một đạo thân ảnh quen thuộc kia, Mục Vân cười nói, đem bình rượu trong tay ném qua.
- Ngươi minh chủ này ăn uống lớn, không giúp ngươi đóng cửa, vậy làm sao được?
Trên nóc nhà, vác hai tay sau đầu, nhìn kỹ, chính là Lục Thanh Phong.
- Cái này cũng đúng.
Mục Vân cười cười, nói:
- Đại sư huynh, vất vả rồi.
- Oắt con.
Lục Thanh Phong uống một ngụm rượu xuống bụng, nhìn Mục Vân, nói:
- Nếu thật sự cảm thấy ta vất vả, mình sẽ gánh vác thêm một chút trách nhiệm. Ngươi có thê tử thành đàn, đại sư huynh ta vẫn là một người cô đơn.
- Đây ngược lại, bất quá ai bảo ngươi mị lực không bằng ta chứ.
- Tiểu tử thúi.
Lục Thanh Phong cười mắng một câu, nói:
- Kế tiếp, tính toán như thế nào?
- Kế tiếp à...
Mục Vân vung tay lên, một viên đan dược rõ ràng xuất hiện.
- Đây là Thiên Hồn Dung Huyết Đan, ta lấy bản mệnh tinh huyết của ta làm dược dẫn luyện thành, đại sư huynh có thời gian, cũng nên tăng lên cảnh giới của mình.
- Thiên Hồn Dung Huyết Đan?
Vẻ mặt Lục Thanh Phong ngẩn ra.
- Ngươi quả nhiên đạt được không ít thứ tốt trong bí tàng.
- Đại sư huynh biết đan dược này?
- Tự nhiên.
Lục Thanh Phong thản nhiên nói:
- Cửu Thiên Hoàng Tuyền Đan, Thiên Hồn Dung Huyết Đan, hai loại đan dược này, chính là đan dược nổi danh nhất mấy năm trước, Cửu Thiên Hoàng Tuyền Đan, có thể trợ giúp hạ vị Tiên Đế, tăng lên tới cảnh giới trung vị Tiên Đế, mà Thiên Hồn Dung Huyết Đan, lại có thể trợ giúp trung vị Tiên Đế, tăng lên thượng vị Tiên Đế, chỉ là hai loại đan dược này, vẫn tồn tại trong lời đồn, bao nhiêu đan sư khổ sở tìm kiếm, nhưng căn bản không có kết quả.
- Thì ra là như thế....
- Gươi làm thế nào để có được?
- Cực Động Thương cho ta.
- Hắn ta cho ngươi?
Lục Thanh Phong ngẩn ra.
Lập tức, Mục Vân nói giao dịch giữa hai người.
- Ha ha, Cực Động Thương này, ngược lại có tâm kế, trước tiên tìm được ngươi, làm đệm, đến lúc đó, ngươi tiến vào Thần giới, sống sót, cảm niệm ân huệ của hắn, chết đi, hắn cũng không tổn thất cái gì.
- Muốn ta cảm niệm ân huệ của hắn, vậy hắn cũng không thể chỉ là chút ngọt ngào này.
- Ngươi đó ngươi...
Lục Thanh Phong lại nói:
- Bất quá Thần giới, đối với ngươi ta đều là nơi truyền thuyết, tiên giới, chúng ta đều rất quen thuộc, nhưng Thần giới....
- Không quen thuộc, trở nên quen thuộc không phải là được sao?
- Ừm.
Lục Thanh Phong nhìn Mục Vân, nói:
- Nói cho cùng, ngươi hiện tại, rốt cuộc còn có bao nhiêu năm thọ mệnh?
- Năm vạn năm.
Lúc trước hắn chỉ còn lại có ba vạn năm, nhưng đột phá hạ vị Tiên Đế, trung vị Tiên Đế, lần thứ hai gia tăng hai vạn năm.
- Năm vạn năm. Ở trong thần giới, bất quá chỉ là năm trăm năm thời gian...
- Năm trăm năm, không ít, hơn nữa, ta ở Thần giới, cũng không phải nói sẽ không tăng lên thực lực.
- Ừm.
Hai người ngồi trên nóc nhà, có câu có câu không nói chuyện phiếm, giống như hai huynh đệ, đang tâm sự chuyện vặt vãnh với nhau.
- Đúng rồi.
Lục Thanh Phong đột nhiên nói:
- Phụ thân ngươi từng dặn dò ta, để cho ngươi vô luận như thế nào cũng phải đi Phật vực một chuyến.
- Ồ?
Nghe được lời này, Mục Vân ngược lại có chút kinh ngạc.
Trước kia, Nhiên Đăng Cổ Phật cũng lần lượt bảo hắn đi Phật vực một chuyến, chỉ là hắn vẫn không có thời gian, ngược lại trì hoãn xuống.
Hiện tại, Lục Thanh Phong lại nhắc nhở hắn.
Trong Phật vực rốt cuộc có cái gì?
- Được!
Mục Vân mở lời:
- Đại sư huynh ngươi cũng phải hảo hảo tu luyện, tranh thủ mau chóng đạt tới cảnh giới thượng vị Tiên Đế, đến Thần giới, mới là thời điểm chúng ta thi triển tài hoa của mình, đến lúc đó, cũng không cần bởi vì ta, liên lụy đến ngươi.
- Tiểu tử thúi...
- Lần này, ta chuẩn bị một bộ đan dược, từ Vô Cực Đoạt Thiên Đan đến âm Dương Huyền Long Đan, lại đến Cửu Thiên Hoàng Tuyền Đan, cuối cùng Thiên Hồn Dung Huyết Đan, chỉ cần thời gian sung túc, trong Vân Minh cùng Luân Hồi điện sẽ sinh ra một nhóm Tiên Đế, đến lúc đó, tiên giới, ta đến thống nhất.
- Ta muốn kiến tạo một thế giới không có cường yếu, đến lúc đó, mở một học viện, ta làm viện trưởng...
Mục Vân nói từng câu một, trong mắt toát ra khao khát.
Dần dần, hắn cảm giác đầu óc choáng váng, ngủ say...
Ngày hôm sau, lắc lắc đầu mê man, Mục Vân tỉnh lại.
Chỉ cảm giác ngực một mảnh mềm mại, chính là Mạnh Tử Mặc.
- Chàng tỉnh rồi?
Thấy Mục Vân tỉnh lại, Mạnh Tử Mặc cười nói.
- Phải không? Tại sao ta lại ở đây?
- Vậy chàng nên ở đâu?
Mạnh Tử Mặc xoa xoa trán Mục Vân, nói:
- Ngày hôm qua Lục Thanh Phong đưa ngươi về, các tỷ muội khác không nhận ngươi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận