Vô Thượng Thần Đế

Chương 1134: Hai Người Giao Chiến

Nghe được cái tên này, Luân Nhiên nổi giận, nhìn Mục Vân, sát khí dạt dào.
Xong đời!
Nghe được Minh Nguyệt Tâm hô lên tên mình, Mục Vân khổ tâm.
Nữ nhân này quả thực là ngu đần.
- Là ngươi giết Luân Vô Thường!
Nhìn Mục Vân, Luân Nhiên ha ha cười nói:
- Bất quá, ngươi giết rất tốt, nếu không, còn cần ta động thủ để trừ bỏ hắn đây, nhưng ta vốn định nghĩ, ngươi đã giết Luân Vô Thường, nếu chịu đầu nhập vào ta, ta tất nhiên sẽ hậu đãi ngươi, thế nhưng không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lòng lang dạ thú như thế, nữ nhân của ta, ngươi cũng dám nhúng chàm.
- Nữ nhân của ngươi?
- Ta mới không phải!
Chỉ là giờ phút này, Mục Vân cùng Minh Nguyệt Tâm lại cơ hồ đồng thời mở lời.
Nhìn thấy hai người cơ hồ đồng thời mở miệng, Luân Nhiên càng sinh lòng tức giận, hận không thể lấy mạng Mục Vân.
- Còn giảo biện?
Luân Nhiên chỉ vào Minh Nguyệt Tâm quát:
- Trên người ngươi một có mảnh vải, lại mặc y phục của hắn, thủ ấn kia, chẳng lẽ là của chính ngươi?
- Ngươi ngậm miệng!
Minh Nguyệt Tâm bị vũ nhục như thế, trong lòng phẫn hận không thôi, giờ phút này đã đến biên giới phẫn nộ, gầm thét một tiếng, một chưởng vỗ tới Luân Nhiên.
- Minh Nguyệt Tâm, ngươi bị ta đánh vỡ gian tình giữa ngươi và Mục Vân, chuẩn bị giết ta diệt khẩu?
Luân Nhiên hừ lạnh:
- Ngươi sợ ta tiết lộ chuyện ngươi làm ra ngoài, phá hư hình tượng thánh nữ của Thánh Quang tiểu thế giới ngươi sao?
- Luân Nhiên, ngươi vô sỉ!
Minh Nguyệt Tâm lại là không quan tâm, vỗ ra một chưởng, cả người lăng không bay lên, lao thẳng tới Luân Nhiên.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân lại nhìn bốn phía, tìm đường ra.
Hiện tại bất kể là Luân Nhiên hay Minh Nguyệt Tâm, hai người đều không phải hắn hiện tại có thể đối phó.
Trước đó nếu như chỉ bởi vì Luân Vô Thường chết, Luân Nhiên có khả năng không quyết định giết hắn, nhưng bây giờ, Minh Nguyệt Tâm bị hắn giày vò, nhìn sạch sành sanh không nói, chấm mút cũng làm không thiếu.
Luân Nhiên không giết hắn mới là lạ.
Lại thêm, Minh Nguyệt Tâm mặc dù cam đoan không giết hắn, thế nhưng trong lúc võ giả cam đoan, căn bản không có gì ước thúc.
Hai người này đều là thiên chi kiêu tử, hiện tại bởi vì khóe miệng không hợp, ra tay đánh nhau, thế nhưng cũng không đại biểu chờ hai người kịp phản ứng, chỉ sợ chết thảm nhất chính là Mục Vân hắn.
- Ngươi muốn chạy? Chạy trốn được sao?
Chỉ là ngay thời khắc Mục Vân quay người chuẩn bị rời đi, một tiếng cười lạnh lại đột nhiên vang lên.
Luân Nhiên nhìn Mục Vân, trong mắt đều là cười lạnh.
- Luân Sơn Nhạc, giết người này!
- Vâng!
Luân Nhiên vừa dứt lời, lần lượt từng thân ảnh từ bên trên vọt xuống.
Một người cầm đầu chính là Luân Sơn Nhạc, võ giả bên trong Sinh Tử cảnh Luân Hồi tiểu thế giới, hắn và Luân Vũ hai người là người dẫn đầu.
Chỉ là giờ phút này, chỉ thấy Luân Sơn Nhạc lại không thấy được Luân Vũ, Mục Vân có chút buồn bực.
Nhưng không thấy được Luân Vũ, Mục Vân lại yên tĩnh trở lại.
Không có võ giả Sinh Tử cảnh nhị trọng ở đây, căn bản không ai có thể vây khốn hắn, hắn muốn đi, còn không phải dễ như trở bàn tay.
- Minh Nguyệt Tâm, Luân Nhiên ta đối đãi ngươi chân tâm thật ý, ngươi lại cẩu thả với dạng người tham sống sợ chết này, ngươi xem một chút mắt của ngươi, có phải là triệt để mù rồi?
- Luân Nhiên, ngươi bớt ở chỗ này giả làm chính nhân quân tử!
Minh Nguyệt Tâm lại khinh bỉ nói:
- Bên trong mấy ngàn tiểu thế giới, ai không biết tấm thân xử nữ của Minh Nguyệt Tâm ta có lợi ích khổng lồ đối với võ giả tu luyện, ngươi bất quá là kiếm cớ cho dã tâm của mình thôi.
- Tốt tốt tốt!
Luân Nhiên nói liên tiếp ba chữ tốt, ngón tay run rẩy:
- Đã như vậy, ta liền để ngươi biết, cái gì mới thật sự là dã tâm.
Luân Nhiên hét lớn một tiếng, vừa sải bước ra, khí thế toàn thân tăng vọt, bất ngờ cũng là cảnh giới Sinh Tử cảnh tam trọng.
Chỉ luận về cảnh giới, Luân Nhiên ẩn tàng đủ sâu.
Bên trong mấy ngàn tiểu thế giới, thiên tài Sinh Tử cảnh tam trọng có thể đếm được trên đầu ngón tay, ai không phải tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng Luân Nhiên lại vô danh không có danh khí, căn bản có rất ít người biết, ẩn tàng hoàn toàn đủ sâu.
Chỉ là Minh Nguyệt Tâm dù nói thế nào cũng là thiên tài Quang Minh giáo của Thánh Quang tiểu thế giới, sao lại e ngại Luân Nhiên.
Hai thân ảnh ra tay đánh nhau phía trên mặt hồ.
Cùng nhất thời, Mục Vân càng bị Luân Sơn Nhạc dẫn đầu mấy tên võ giả Sinh Tử cảnh vây quanh.
Mấy người kia trước đó ở bên trong Sa cung dưới mặt đất cũng thể hiện ra thực lực cường đại, Mục Vân cũng lĩnh giáo qua.
Chỉ là giờ khắc này, nhìn mấy người, Mục Vân lại không chút nào lo lắng.
- Các vị, ta và Minh Nguyệt Tâm không có quan hệ gì, còn mời các vị giơ cao đánh khẽ!
Mục Vân bày ra bộ dáng khiêm cung nói không nên lời, chắp tay nói.
- Không có gì?
Luân Sơn Nhạc nhìn Mục Vân, ha ha cười nói:
- Tiểu tử, ngươi rất có bản lĩnh, ngay cả Minh Nguyệt Tâm đều giải quyết, ngươi nếu thúc thủ chịu trói, nói một chút với mấy người chúng ta, âm thanh và tư vị của Minh Nguyệt Tâm như thế nào, nói không chừng mấy ca sẽ bỏ qua ngươi.
- Các vị, ta thật không có cùng Minh Nguyệt Tâm làm cái gì.
- Tiểu tử ngươi lừa gạt ai đây?
Tiếng Luân Sơn Nhạc như sấm rền, hướng phía Mục Vân đè ép mà đến, nói:
- Chúng ta thế đều nhìn thấy, nếu không phải thiếu chủ đột nhiên xông tới, hai người các ngươi có thể hay không lại đại chiến ba trăm hiệp? Minh Nguyệt Tâm, ngươi biết không? Không biết bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn thu thập nữ nhân này dưới trướng, không nghĩ tới lần đầu tiên thế mà bị ngươi đạt được, tiểu tử ngươi thật sự là phúc khí lớn, nghe nói ai có thể hái được lần đầu tiên của Minh Nguyệt Tâm liền có thể thu hoạch được một cỗ lực lượng đặc thù trong cơ thể nàng, vô cùng cường đại.
- Tiểu tử ngươi, chính là gặp vận may.
Nghe đến lời này, Mục Vân càng cười khổ.
Cái gì lần đầu tiên, lực lượng sức mạnh, không có quan hệ gì với hắn.
Bất quá nói như vậy, Minh Nguyệt Tâm này, tựa hồ thân phận không đơn giản.
Còn tốt của mình không có làm loạn, nếu không cho dù Minh Nguyệt Tâm không giết mình, đám lão quỷ Thánh Quang tiểu thế giới cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
- Tiểu tử, ngươi không nói, vậy chúng ta cũng không khách khí, trước tiên bắt lại ngươi, có biện pháp để ngươi nói, đời này, lão tử nếu có thể cưỡi lên Minh Nguyệt Tâm một lần, chết cũng đáng.
Một tráng hán cười ha ha, mấy người vây quanh Mục Vân ở trung ương, tiếng nói trêu tức không thôi.
Bọn hắn sáu, bảy người liên thủ, Mục Vân cho dù có khả năng thông thiên, cũng chỉ có chết.
Đại hán nhìn Mục Vân, bước ra một bước, thịt thừa trên mặt liên tục xuất hiện, miệng càng quát to một tiếng.
Oanh...
Thời khắc tráng hán kia hét lớn một tiếng, một tiếng nổ vang trong khoảnh khắc tràn ngập.
Tráng hán kia còn chưa kịp phản ứng, trong lúc nhất thời biến sắc, rít lên một tiếng, không một tiếng động.
Chết!
Nháy mắt thời gian, tráng hán kia bị Mục Vân giết.
Xảy ra chuyện gì?
Thấy cảnh này, mấy người xung quanh trợn mắt hốc mồm.
Mục Vân bất động thu hồi bàn tay, một mai ngân châm biến mất không thấy gì nữa.
- Mọi người cẩn thận một chút, trên tay tiểu tử này có ám khí âm hiểm.
Luân Sơn Nhạc thấy cảnh này, cũng không dám khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận