Vô Thượng Thần Đế

Chương 1111: Sinh Tử cảnh nhất trọng (2)

Nhưng mà trong lúc đó, trong lúc tuần hoàn không hạn chế này, Mục Vân lại là tâm tư trong suốt.
Hắn vừa rồi trong nháy mắt tựa hồ tìm được một cỗ cảm giác không hiểu. Cái loại cảm giác này, kiếp trước cũng có.
Giới điểm tới hạn Sinh Tử cảnh.
Thân thể Mục Vân giật mình một cái, trong chốc lát hào hứng, cả người triệt để kích động lên.
Giờ khắc này, hắn không thể không kích động.
Loại cảm giác này là hắn triệt để lĩnh ngộ đạt được.
- Nhanh nhanh, nhanh!
Từ ngữ Mục Vân đột nhiên hỗn loạn, bước ra một bước, nhìn những võ giả trước người, hào hứng, ha ha cười nói:
- Đến đây, tới đi, để ta lần nữa cảm giác hương vị không nói rõ được cũng không tả rõ được kia.
Mục Vân cười ha ha, từng tiếng rầm rầm đột nhiên vang lên.
Những pho tượng võ giả giờ phút này thế mà bày ra trận hình vây quanh Mục Vân một mực ở trung ương.
Thế mà còn kết trận?
Mục Vân giờ phút này thật muốn phun máu.
Hắn không nghĩ tới, những khôi lỗi này thế mà lại còn biết kết trận, đây quả thực là hiếm thấy trên đời.
- Hắc hắc, kết trận có gì kỳ quái? Nhiều nhất thì bọn gia hỏa này chẳng qua là con rối hình người ta bóp ra thôi, không tính là gì!
Lão tổ bẹp miệng, không thèm để ý nói.
Mục Vân luôn cảm giác, mình bị lão gia hỏa này sớm tối hố chết.
Chỉ là giờ phút này bắt đến loại cảm giác kia, Mục Vân đương nhiên không nguyện ý từ bỏ.
Cười hắc hắc, Mục Vân bước ra một bước.
Lốp bốp lực lượng từ trong thân thể của hắn vang lên.
Tam đạo cương khí hộ thân triệt để ngưng tụ, dựa vào Dung Thiên Quyết, Mục Vân giờ phút này lần nữa đem tam môn võ kỹ hợp lại làm một, phòng ngự toàn thân tăng mạnh, Mục Vân cũng không quan tâm sử dụng võ kỹ gì, vọt thẳng vào đến đán võ giả Vũ Tiên cảnh thập.
Tiếng lốp bốp vang lên, trong chớp nhoáng này, Mục Vân chỉ cảm thấy cỗ lực lượng kia để toàn thân thể của hắn triệt để du động.
Ầm!
Một quyền oanh nát một võ giả thành cát, Mục Vân cười ha ha một tiếng, bước ra một bước, chém giết, lần nữa dùng phương thức vật lộn khai triển.
Mặc dù như thế, lực lượng của Mục Vân cũng dần dần yếu bớt.
Cũng không phải chính hắn lười biếng, thực sự không có lực lượng.
Mắt thấy xung quanh những khôi lỗi Vũ Tiên cảnh thập trọng vỡ ra từng cái, Mục Vân khổ sở nói:
- Lão tổ, ta nhịn không được, mà ta đã suy nghĩ đến áo nghĩa Sinh Tử cảnh, ngươi có thể ra lệnh cho bọn họ rút lui!
- A? Nhanh như vậy, đụng chạm đến áo nghĩa? Hảo hảo, ta để bọn hắn rút lui.
Lão tổ cười hắc hắc, lấy ra cây gỗ, xoay trái một vòng, phải vặn một vòng.
Răng rắc.
Nhưng trong nháy mắt này, một tiếng tạch tạch vang lên.
Mục Vân và Dung Thiên lão tổ nhìn gậy gỗ trong tay, sững sờ.
Gãy mất!
Gãy mất?
Gãy mất...
Cây gỗ kia thế mà tại lúc này gãy mất.
Mục Vân cảm giác mình lộn xộn trong gió.
- Ngươi nhất định là cố ý, đúng hay không?
Mục Vân nhìn lão tổ, giọng nói mang theo chất vấn.
- Không không không, thứ này lâu năm thiếu tu sửa, ta cũng không biết, thế mà lại gãy!
Lão tổ im lặng nói.
- Ngươi không biết?
Mục Vân quả thực muốn chửi ầm lên.
Chơi người, cũng không mang chơi như vậy?
Giết.
Ngay tại giờ phút này, những pho tượng kia đột nhiên như trâu đực phát tình, từng người nhìn Mục Vân, hận không thể xé rách thân thể Mục Vân.
Xong đời rồi!
Thấy cảnh này, Mục Vân triệt để trợn tròn mắt.
- Lão tổ, lần này, bị ngươi hại thảm!
Trong khoảnh khắc, những pho tượng võ giả kia xông về phía Mục Vân.
Chỉ là lần này, pho tượng võ giả Sinh Tử cảnh, các đội trưởng thân mang đủ loại áo choàng, thấp nhất Sinh Tử cảnh nhất trọng, cao nhất Sinh Tử cảnh tam trọng, hướng thẳng đến Mục Vân không lưu tình chút nào mà xuất thủ.
Đánh?
Giờ phút này liều mạng cùng bọn hắn, Mục Vân còn không có cảm giác mình sống dài như thế.
Thân ảnh lóe lên, Mục Vân hướng thẳng đến phương xa độn đi.
Chỉ là một tiếng “bang” vang lên, thân thể Mục Vân lại đột nhiên va chạm đến trên vách tường bốn phía đại điện lộ thiên.
Bên trong không gian vô hình, thế mà xuất hiện một tầng không gian bích chướng vô hình.
Vừa va chạm vào, toàn bộ bầu trời như sóng nước nhộn nhạo lên.
- Con bà nó.
Thấy cảnh này, Mục Vân sững sờ tại chỗ.
Cảnh tượng rộng lớn mạnh mẽ bực này thực sự để hắn vô phúc tiêu thụ.
Sau lưng mười mấy tên võ giả Sinh Tử cảnh nhất trọng, mười mấy tên Sinh Tử cảnh nhị trọng, mấy tên Sinh Tử cảnh tam trọng, Mục Vân muốn đánh, thế nhưng căn bản không đánh được.
Dưới tình huống bực này, có thể trốn, cũng không tệ.
Nhưng bây giờ, ngay cả con đường chạy trốn đều bị phong kín.
- Thật có lỗi, máy kiểm soát bị hư, nơi này cũng không nghe lời ta!
Lão tổ bất đắc dĩ nói:
- Bằng không, ngươi giải quyết những khôi lỗi này đi.
- Giải quyết? Ta giải quyết thế nào.
Mục Vân tức giận không thôi.
Lão già này quả thực muốn chơi mình.
Hiện tại, thật sự bị ép vào đến chết.
Mục Vân trở lại, nhìn phía sau có gần trăm tên võ giả Sinh Tử cảnh, bộ dáng khẳng khái.
- Liều!
Trong lòng Mục Vân không cam.
Nhưng cho dù không liều thì còn có thể làm sao?
Trong chốc lát, những võ giả cảnh giới Sinh Tử cảnh nhất trọng lúc này bá bá bá tụ đến, vây Mục Vân vào giữa.
Thấy tình huống này, gương mặt Mục Vân hiện đầy bất đắc dĩ.
Giờ khắc này, hắn đã không có lựa chọn nào khác.
- Giết!
Thiên Minh Kiếm trong tay, Mục Vân giết ra.
Thấy cảnh này, trong mắt lão tổ lại lộ ra một nụ cười đắc ý.
- Tiểu gia hỏa, muốn lĩnh ngộ một ít áo nghĩa liền rời đi, nào đơn giản như vậy, không đột phá Sinh Tử cảnh, ngươi đừng nghĩ rời đi.
Lão tổ cười hắc hắc, cây gỗ trong tay gãy thành từng đoạn hóa thành bột phấn.
Chỉ là giờ khắc này, Mục Vân đã không có tâm tư chú ý mọi chuyện.
Thiên Minh Kiếm trong tay, một kiếm vạch ra, vô luận nguy cấp cỡ nào, trong tay Mục Vân cầm kiếm liền có thể cảm giác được đáy lòng có một tia ổn định.
Loại ổn định này dần dần hóa thành động lực để Mục Vân tiếp tục chém giết.
Ầm.
Nhưng chênh lệch thủy chung vẫn là chênh lệch.
Mục Vân trước đó cùng Luân Vô Thường đối chiêu sinh tử, sau đó lại tiêu diệt rất nhiều võ giả Vũ Tiên cảnh.
Giờ khắc này hắn đã triệt để đến hạn mức cao nhất.
Hắn cảm giác mình ném trường kiếm trong tay liền có thể nhắm hai mắt lại.
Đây không phải bởi vì người bị thương nặng đưa đến tổn hại, mà hắn thật sự nhận xung kích.
Lực lượng tiêu hao hầu như không còn, giờ khắc này đã không cách nào kích phát ra dù là một chút xíu lực lượng.
Loại tình huống này, hắn còn có thể làm cái gì?
Trong mắt Mục Vân đầy vẻ không cam, loại không cam này dần dần chuyển hóa thành một tia lực lượng, bàng hoàng cùng giãy dụa trong đáy lòng Mục Vân.
Đó là khát vọng chiến đấu.
Đó là sợ hãi về cái chết.
Bất kỳ kẻ nào đều sợ chết, Mục Vân cũng không ngoại lệ.
Cho dù là lão quái vật vạn năm, ngay khi đại nạn sắp đến cũng không cam tâm chết đi như thế, bọn hắn muốn tìm con đường thuộc về mình, đến cảnh giới tiên nhân, kéo dài tuổi thọ, vĩnh hằng sống sót.
Vĩnh sinh.
Sau khi lĩnh ngộ được chỗ tốt cường đại của thực lực, bất cứ người nào đều muốn kiếm tìm.
Người sinh hoạt bi thảm, người hèn yếu, khả năng nghĩ tới chết là một loại giải thoát.
Thế nhưng đối với võ giả mà nói, chết là đáng buồn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận