Vô Thượng Thần Đế

Chương 275: Sắc Mặt Ghê Tởm

Ngao...
Con linh thú này đi tới trước người Mục Vân, bóng dáng to lớn, chăm chú nhìn Mục Vân, ánh mắt lộ ra lục mang khát máu.
Vừa rồi, Mục Vân đã dùng một kích, đánh cho mấy chục con linh thú thất giai, bát giai bỏ mình, hắn đã nhìn rõ ràng, nhân loại như thế là phải giải quyết đầu tiên.
- Mau bỏ đi!
Linh thú giống như ngon thiết sơn rơi xuống, Mục Vân hét lớn một tiếng, vội vàng mệnh lệnh đám người cửu ban rút lui.
- Mục đạo sư!
- Nói lời vô dụng làm gì, mau lui lại!
- Vâng!
Mặc Dương mang theo đám người, vội vàng triệt thoái về phía sau.
Ngao...
Nhìn gần trăm người còn muốn chạy trốn ở trước mặt mình, Thiết Tháp cự thú kia chụp xuống một bàn tay.
- Muốn chết!
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, trường kiếm trong tay trực tiếp lóe ra một tia điện quang, xoẹt một tiếng, chém thẳng vào Thiết Tháp cự thú kia.
Đăng...
Móng vuốt to lớn của Thiết Tháp cự thú bị điện giật, phù phù một tiếng rút lui, móng vuốt chợt vỗ trên mặt đất, mặt đất một trận run rẩy.
- Diệu diệu, không ngờ Mục Vân này tiến bộ nhanh chóng, mà thực lực cũng cường hãn như thế!
Lâm Bân vỗ tay cười nói:
- Linh thú cửu giai này chính là Cự Cốt Ma Viên, trời sinh lực lớn vô cùng, mà quan trọng nhất là Cự Cốt Ma Viên này tuy chỉ là linh thú cửu giai, thế nhưng ngay cả thập giai Bạo Địa Liệt Thiên Hổ thậm chí là Thanh Nhãn Thánh Sư Tử cũng không dám chọc giận nó, gia hỏa này khởi xướng cuồng đến, mười linh thú cửu giai cũng không thể kéo trở lại.
- Hừ, đáng đời Mục Vân hắn không may!
Nhìn linh thú cửu giai Cự Cốt Ma Viên, hai người nháy mắt triển khai bóng người, phóng về một phương hướng khác.
Giờ phút này, Mục Vân ở đây, một Cự Cốt Ma Viên đã đủ để cho hắn chịu tội, một chút sơ sẩy, thậm chí sẽ chết ở đây.
Bọn hắn hiện tại nhất định phải rời khỏi, ngăn cản những linh thú cao giai kia, nếu không, chiến tuyến bị tách ra, nếu bị điều tra ra sẽ rất phiền phức.
- Mục đạo sư, đều đã rút lui!
- Sao ngươi còn không đi?
Nhìn Mặc Dương, Mục Vân đột nhiên quát.
- Ta muốn kề vai chiến đấu với Mục đạo sư!
- Nói nhảm!
Mục Vân nổi giận mắng:
- Đầu óc ngươi thiếu gân thật sao? Đây là linh thú cửu giai, ngươi đến chỉ có thể là ảnh hưởng đến ta, chịu chết còn tạm được, cút!
- Thế nhưng Mục đạo sư...
- Cút!
Cắn răng, Mặc Dương quay người, nhảy qua những linh thú kia, quay người tụ hợp với cao cấp cửu ban.
Nương theo mấy trăm con linh thú đẳng cấp cao xuất hiện, toàn bộ chiến tuyến bắt đầu toàn diện căng thẳng.
- Sao đột nhiên lại bị kéo dài khoảng cách?
Rút về đến cửu ban, Mặc Dương mở miệng lạnh lùng nói.
- Là đám cháu trai thất ban và bát ban kia rút lui!
Cảnh Tân Vũ hùng hổ nói.
- Bọn hắn rút lui cũng là không có cách, vừa rồi ta đã là bắt một đệ tử thất ban, bọn hắn nói, lúc đầu hai ban được Lâm Bân và Cổ Minh dẫn đầu đã sắp đuổi kịp chúng ta, thế nhưng sau khi hai người Lâm Bân dẫn tới một lượng lớn linh thú cao giai lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Lâm Chấp mở miệng nói.
- Lâm Bân! Cổ Minh!
Mục Phong Hành cười lạnh nói:
- Hai người bọn họ thật đúng là lớn mật, lại dám vi phạm mệnh lệnh của cao tầng, làm như vậy, trừ chỗ sơ suất, hai người bọn họ đều không sợ chết sao?
- Sợ đương nhiên là sợ, chỉ là, vô luận là Cổ Minh, hay là Lâm Bân, đều hận Mục đạo sư ngươi thấu xương.
Lâm Hiền Ngọc cả người là máu, đi ra.
- Ca!
Nhìn Lâm Hiền Ngọc, Lâm Chấp hô một tiếng.
- Các ngươi ở đây giữ vững, linh thú thất giai phía trước, ta sẽ ngăn lại, còn lại, giao cho các ngươi.
- Tốt!
Giờ phút này, trong thú triều, Mục Vân bị con Cự Cốt Ma Viên kia lại gần, muốn trốn khỏi, căn bản không thể nào.
Mà Mục Vân cũng biết, Cự Cốt Ma Viên là linh thú đẳng cấp cao, nhận định muốn giết hắn, không đạt mục đích sẽ thề không bỏ qua.
Nếu như hắn lui lại, gặp nạn chính là những đệ tử kia.
Khoảng thời gian này, các học viên đang cố gắng tu luyện, cảnh giới cũng đều chỉ là Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, đối mặt linh thú tứ giai, ngũ giai còn tốt, nhưng linh thú lục giai, thất giai thì lại quá phí sức, lại càng không cần phải nói bát giai, cửu giai.
Một khi hắn lui lại, vậy hậu phương sẽ triệt để sụp đổ.
- Cự Cốt Ma Viên, linh thú cửu giai, thể tích như núi, một đôi nắm đấm như sắt thép tinh luyện, chỉ là, linh thú lớn hơn nữa thì cũng có nhược điểm, mặc dù phòng ngự và lực lượng bạo tạc của Cự Cốt Ma Viên kinh người, thế nhưng tốc độ của hắn lại là nhược điểm của hắn.
- Chỉ cần có thể bắt hắn bị thiếu hụt tốc độ, ta không tin, một kiếm của ta không chém chết hắn!
Mục Vân cảm thấy nhất định, trường kiếm trong tay, vù vù tiếng vang lên, điện hồ hiện lên.
Bản thân hắn tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong thân thể hấp thu lôi điện đã tới một cấp độ khủng bố.
Mà lần này, đêm mưa tinh không, sấm sét vang dội, lôi điện vô cùng vô tận có thể để cho hắn sử dụng.
Những lôi điện này, nếu như đổi thành những người khác hấp thu thì sợ rằng sẽ bị nổ thành than đen ngay tại chỗ, thế nhưng dựa vào Thiên Lôi Thần Thể Quyết, hắn không sợ!
Xoẹt một tiếng sấm chớp, thân thể Mục Vân đột nhiên biến mất trước người Cự Cốt Ma Viên.
Vụt...
Một âm thanh trường kiếm cắt chém làn da thanh thúy vang lên, Cự Cốt Ma Viên ngao ngao gầm rú, trên lưng xuất hiện một chút màu đỏ tươi.
Đau đớn này đối với nó thì không đáng kể chút nào, cho nên, tuy nó cực kỳ tức giận, nhưng lại căn bản không sợ hãi.
Chỉ là đáng hận, hắn không cách nào bắt lấy nhân loại yếu đuối kia.
Ngao ngao...
Rống lên một tiếng, Cự Cốt Ma Viên lóe lên, song quyền trực tiếp đánh lên trên mặt đất, tóe lên tầng tầng tro bụi, thậm chí một ít linh thú đẳng cấp thấp xung quanh cũng bị nó vỗ bay, thậm chí, trực tiếp bị nó đập thành thịt nát.
- Lại đến!
Cùng lúc đó, toàn bộ thân thể Mục Vân giống như mưa phùn trong đêm, trên dưới phiêu hốt, mỗi lần vung ra một kiếm, luôn luôn lưu lại một vết thương nhỏ xíu trên người Cự Cốt Ma Viên.
Kiếm thương càng ngày càng nhiều, dù thân thể Cự Cốt Ma Viên cường tráng thì giờ phút này cũng không thể chịu nổi, ngao ngao rống to.
- Ngốc đại cá tử, lực lượng của ngươi có mạnh hơn nữa cũng không thể đụng tới ta!
Cự Cốt Ma Viên nhảy trên nhảy dưới, thế nhưng vẫn không cách nào chạm vào Mục Vân một chút.
Ngao...
Cuối cùng, một tiếng rống to rõ lên vang lên, Cự Cốt Ma Viên không cách nào bắt lấy thân thể Mục Vân, cuối cùng, ánh mắt rơi vào một nơi khác.
Nơi đó là biên giới giao chiến, từng tử đệ cao cấp ban giao chiến ở nơi đó.
- Muốn xông tới, qua một cửa này của ta trước lại nói!
Đột nhiên, phía trước Cự Cốt Ma Viên xuất hiện một bóng người.
Trường kiếm trong tay Mục Vân lóng lánh quang mang, từng tia lôi điện nổ lên.
Hô hô...
Mũi thở hổn hển, Cự Cốt Ma Viên nhìn thấy Mục Vân lại dám đứng ở trước người hắn, lập tức tức giận như muốn phát tiết, vọt thẳng về phía Mục Vân.
- Tới đi!
Nhìn Cự Cốt Ma Viên tới gần, Mục Vân không loạn chút nào.
- Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận