Vô Thượng Thần Đế

Chương 4037: Cổ trạch (1)

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ phía dưới Cổ Uyên Thành, từng tiếng nổ vang lên, mọi người hiện tại đã khẩn cấp lao nhanh.
Mục Vân nắm tay ngọc Diệu Tiên Ngữ, gật đầu nói:
- Chúng ta cũng đi vào thôi.
Trung Bách cổ thành, do một vị Quân vị cự phách để lại, mà Cổ gia thân là tồn tại bá chủ Khôn Hư giới lúc trước, trong một đêm, mấy trăm thành trì đã không còn sót lại chút gì, trong đó rốt cuộc ẩn giấu cái gì, cho dù Mục Vân, cũng hết sức tò mò.
Hiện giờ đạt tới cảnh giới Thánh Đế, Mục Vân mới cảm giác được, chênh lệch giữa mình với các cường giả.
Thánh Đế, Thiên Thánh Đế, Cổ Thánh Đế ba đại cảnh giới, hoàn toàn đè ép sáu đại cảnh giới bên dưới.
Mà mỗi một cảnh giới chênh lệch, đều mênh mông như biển trời.
Chênh lệch như vậy, làm cho Mục Vân dâng lên một cỗ cảm giác vô lực.
Mặc dù không biết vì sao Tử Linh tộc cũng không có thỉnh cầu người đứng sau màn phái cường giả ra tay, nhưng Tử Linh tộc như hổ rình mồi, thủy chung làm cho Mục Vân không cách nào an tâm.
Diệu Tiên Ngữ mặc dù hiện tại là Thánh Đế hậu kỳ, hai người rời khỏi Tiêu Dao Sơn, ở trong Khôn Hư giới, cũng không cách nào đặt chân.
Thực lực, quyết định tất cả quyền nói chuyện.
Mục Vân nắm chặt bàn tay Diệu Tiên Ngữ, hai bóng dáng xông vào trong đại điện.
Trong lúc ầm ầm, từng tiếng cuồng bạo, truyền ra.
Hơn một ngàn bóng dáng xông vào phía dưới, biến mất không thấy.
Trung Bách cổ thành, triệt để mở ra.
Từng bóng dáng hiện tại vọt vào trong cổ thành, biến mất không thấy, bốn phía cổ thành, từng liên y mênh mông xuất hiện, hiện tại, nhưng lần thứ hai chìm vào sâu trong lòng đất, giống như hết thảy chưa bao giờ xuất hiện.
Mục Vân lôi kéo Diệu Tiên Ngữ, hai người cùng nhau tiến vào trong đó.
Đại bộ đội hiện tại có chút hỗn loạn, bóng dáng mọi người thoáng tách ra một chút.
Trong lúc nhất thời, Mục Vân chỉ nghe thấy bốn phía vang lên tiếng xé gió, từng bóng dáng vọt vào trong từng tòa đại điện, giống như biến mất không thấy.
Cuối cùng, bóng dáng hai người hạ xuống, nhìn về phía trước, cũng có chút kinh ngạc.
- Đây là... Trung Bách cổ thành?
Mục Vân nhìn về phía trước, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lúc đầu, hai người tiến vào trong một tòa cung điện, nhưng trong nháy mắt tiến vào, trước mắt lại hóa thành một cổ thành.
Một điện, một thành.
Diệu Tiên Ngữ hiện tại cũng kinh ngạc nói:
- Vốn tưởng rằng vị Quân vị cường giả kia, có thể chỉ mới vào quân vị, hiện tại xem ra, ít nhất là đã vượt qua Thiên Quân chi cảnh.
- Khó trách sẽ tự xưng là Giới vương, dám chống lại thiên đế tuần thủ.
Diệu Tiên Ngữ nhìn về phía trước, cũng có chút kinh ngạc.
Một điện một thành, đây là một loại thủ đoạn luyện khí, một tòa thành trì, dung nhập vào trong một đại điện, bề ngoài nhìn, chỉ là điện điện đơn giản, nhưng tiến vào trong, mới biết trong đó rộng lớn.
Quân vị cường giả bình thường, không có khả năng có được thủ đoạn bực này.
Diệu Tiên Ngữ hiện tại cũng dần dần có hứng thú đối với chuyện này.
Hai thân ảnh đi về phía sâu trong thành cổ, kiến trúc bốn phía, cùng kết cấu thành trì trong Khôn Hư giới hiện nay, rất không giống, hơn nữa còn có được một loại khí tức cổ xưa như có như không.
Mục Vân nhìn về phía trước, trận văn trong tay hiện lên, chậm rãi cảm ứng, trong cổ thành này, giống như ẩn chứa một đạo thiên địa đại thế.
Cái loại thế này, cũng không phải thiên địa ngưng tụ, mà do con người chế tạo ra.
Từ từ cảm ứng được thiên địa chi thế ngưng tụ, trong lòng Mục Vân hiện tại, có thể rõ ràng thể ngộ được, của mình đối với trận pháp lĩnh ngộ tăng lên.
- Huyền diệu!
Mục Vân nhịn không được thốt ra.
- Làm sao vậy?
- Nơi này ẩn chứa trận đạo, ta chỉ hơi lĩnh ngộ, có thể từ trong đó cảm ngộ được ra ý vị trận đạo phóng thích!
Mục Vân chậm rãi nói:
- Cô lão trước kia không chỉ một lần nói cho ta biết, Cổ thánh trận, chú ý dung hợp thiên địa chi thế, Cổ thần trận, chú ý chính là khống chế thiên địa, mà Hoang trận, lại là chế tạo một phương thiên địa.
- Hắn bảo ta nhớ kỹ lời này, nói tương lai sẽ có đại dụng, trận pháp chi đạo trong cổ thành này, chính là khống chế lực lượng thiên địa.
- Có thể bố trí ra trình độ như thế, nhất định là một vị Cổ Thần trận sư.
Diệu Tiên ngữ gật gật đầu.
Không gian một điện một thành, cộng thêm trận đạo ý vị, xem ra, Cổ Thiên Uyên của Cổ gia Trung Bách cổ thành kia, quả nhiên là một vị nhân vật kiệt xuất.
- Thành này mênh mông, ở lại hơn trăm vạn người không thành vấn đề, hai người chúng ta nếu muốn tìm bí mật trong đó, chỉ sợ có chút gian nan.
Diệu Tiên dứt lời, Mục Vân gật gật đầu.
Một câu hạ xuống, bàn tay Mục Vân vung ra.
Ba trăm cốt vệ, ngay cả ba người Mặc Vũ, Hoàng Diễm, Mục Bất Phàm đều xuất hiện.
Mục Vân phân phó:
- Nơi này rất kỳ lạ, các ngươi có thể tản ra, đi tìm, nói không chừng sẽ có cơ duyên của mình tồn tại.
- Vâng!
Bá bá bá.....
Nhất thời, hơn ba trăm thân ảnh nhất nhất tản ra.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân cũng cẩn thận quan sát bốn phía.
Trung Bách cổ thành một khi mở ra, tất cả mọi người tiến vào trong cổ thành, tất sẽ ở lại nơi này nhất thời dài, cẩn thận tìm kiếm.
Bảy thế lực lớn trong Khôn Hư giới đều tụ tập ở nơi này, ngoại giới ngược lại không ai dám gây chuyện.
Ầm...
Một tiếng nổ vang, đột nhiên ở phía trước vang lên, tâm thần Mục Vân vừa động, hai người liếc nhau, lao ra.
Nơi bùng nổ tiếng nổ vang, là trong một mảnh trạch viện ở phía bắc thành cổ.
Hai người Mục Vân đến, trên tấm biển trước cửa trạch viện kia, viết một chữ cổ.
- Nghe nói Cổ Thiên Uyên phát triển Cổ gia lớn mạnh, chủ mạch cùng bàng mạch rải rác trong các thành cổ trong Trung Bách cổ thành, không biết đây là đình viện hay chủ mạch.
Mục Vân hai người, thật cẩn thận, đẩy cửa mà vào.
Ầm...
Lại là một tiếng nổ vang lên, tiến vào trong đình viện, Mục Vân mới phát hiện, một mảnh trạch viện khổng lồ này, chỉ riêng một mảnh đất trống trước viện, cũng chừng ngàn thước.
Mà hiện tại, ở trên bãi đất trống, hơn mười thân ảnh tụ tập cùng một chỗ.
Mà ở bên ngoài hơn mười người, hơn mười thân ảnh, gắt gao vây quanh.
Nhìn kỹ lại, hơn mười thân ảnh kia cũng không phải người, mà là một đám thân ảnh giống như binh mã, tay cầm binh khí, hai mắt phiếm hồng quang, sát khí đằng đằng.
Mà một người dẫn đầu ở trung ương, Mục Vân cũng không xa lạ.
- La Đức Cáp Đặc!
Nhìn thấy La Đức Cáp Đặc, vẻ mặt Mục Vân hơi đổi.
Tên này, cư nhiên xuất hiện ở đây.
Hơn nữa xem tình hình, tựa hồ tình cảnh của La Đức Cáp Đặc cũng không tốt.
- Chàng biết hắn?
- Ừm, lúc trước ở Tam Nguyên giới, từng có giao tiếp, ngụy quân tử miệng đầy giả nhân nghĩa.
Mục Vân mỉm cười, nhìn về phía La Đức Cáp Đặc, cười nói:
- La Đức Cáp Đặc, Quang Minh Kỵ Sĩ, tựa hồ tình cảnh hiện tại của ngươi cũng không tốt, dựa theo lời giáo hoàng của các ngươi mà nói, cái này gọi là… Mua dây buộc mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận