Vô Thượng Thần Đế

Chương 2688: Giác Đấu Trường (2)

Mà lúc này, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
- Sói con, sao vậy? Đắc tội với người khác?
- Ở chỗ này, không đắc tội người khác có thể sao?
Mục Vân cười khổ nói.
- Cái này cũng đúng.
Tạ Thanh vỗ vỗ tay, nói:
- Ta thắng hai trận, kế tiếp chính là trận thứ ba.
- Ta cũng vậy.
Hai người nhìn nhau cười, trận thứ ba bắt đầu.
Không hề ngoài ý muốn, lần này, hai người vẫn đạt được thắng lợi như trước.
Thời gian tháng này, hai người ban ngày làm việc, nhưng buổi tối dựa vào thần tinh tu luyện, thực lực bản thân mạnh hơn những người khác không ít.
Mục Vân bây giờ lại càng sắp đạt tới cảnh giới Hư Thần sơ kỳ, thần thể thần hồn, sau khi đại thành, thực lực của hắn sẽ mạnh hơn.
Dựa theo tiên giới mà nói, thần thể thần hồn dung hợp lẫn nhau, bổ sung cho nhau, võ giả chính là bước vào cảnh giới Hư Thần sơ kỳ, có được nhất long lực.
Nhất long lực này, chỉ thế chính là độ mạnh của thân thể.
Tự nhiên, nếu phối hợp với thần quyết, thần đan, thần khí uy lực, vậy rốt cuộc mạnh bao nhiêu, liền không biết.
- Được rồi, đều tới đây.
Khô tiên sinh hiện tại nhìn mọi người, lần thứ hai đứng chung một chỗ, bất quá chỉ có hơn mười người.
- Tốt lắm, kết quả mọi người đã thấy được, ba trận toàn thua, hiện tại đã không còn ở chỗ này nữa.
- Mà mười lăm người các ngươi, chỉ có ba người ba trận toàn thắng.
- Mục Vân, Tạ Thanh, Tần Hàm.
Khô tiên sinh một lần nữa nói:
- Ba người các ngươi theo ta, những người khác, sau khi nghỉ ngơi hoàn chỉnh, chuẩn bị tiếp tục tỷ thí.
Nghe được lời này, mấy người còn lại đều có chút hâm mộ nhìn ba người Mục Vân.
Bọn họ cũng biết, người ba trận toàn thắng, nhất định là được chiếu cố, chuẩn bị tham gia thi đấu trên lôi đài khác, mặc dù gặp phải nguy hiểm lớn hơn, nhưng kỳ ngộ cũng lớn hơn.
Bọn họ đến Thần giới, cũng không phải vì làm đấu sĩ cho người ta ở chỗ này, mỗi ngày liều mạng cho người ta thưởng thức.
Rời khỏi lôi đài, đi tới một địa phương khác, Tạ Thanh cùng Mục Vân đều không mở miệng.
Sắc mặt Tần Hàm bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ.
Ba người theo Khô tiên sinh đi tới mặt đất, trong hậu viện lớn như vậy, khắp nơi đều là phòng.
Tại thời điểm này, nhiều người đang hoạt động ở đây.
- Nơi này chính là nơi giác đấu sĩ các ngươi ở, ba người các ngươi có tư cách ở trên mặt đất, hưởng thụ ánh mặt trời!
Khô tiên sinh cười ha hả nói:
- Hảo hảo hưởng thụ đi, qua vài ngày nữa, an bài các ngươi tỷ thí.
Nghe được lời này, ba người gật đầu.
- Tự mình đi tìm phòng ở đi.
Dứt lời, Khô tiên sinh chán ghét nhìn nơi này, xoay người rời đi.
Tạ Thanh tiến lại gần, oán hận nói:
- Lão già, sớm muộn gì cũng có một ngày, lão tử sẽ cưỡi trên người ngươi đi tiểu.
- Được rồi, nói ít một câu đi, trước tiên tìm chỗ ở.
- Ừm.
- Chào các ngươi, ta tên Tần Hàm.
Mà hiện tại, Tần Hàm kia đi tới, nhìn hai người, nói:
- Xin chỉ giáo nhiều hơn.
- Mục Vân.
- Tạ Thanh.
Mục Vân cùng Tạ Thanh hai người không mặn không nhạt nói.
Nơi này thật sự căn bản không có biện pháp tin tưởng người khác, Mục Vân chỉ có thể tin tưởng Tạ Thanh, cho nên hai người đối đãi với Tần Hàm, cũng không nhiệt tình.
Tần Hàm hiện tại lại lần thứ hai tiến lên, nói:
- Ba người chúng ta đều cùng tiến vào, ở nơi này khẳng định không được chào đón, cho nên ta đề nghị, ba người chúng ta đoàn kết lại, hôm nay ta thấy Mục huynh tựa hồ đắc tội với Lâm Dốc kia.
Nghe được lời này, Tạ Thanh cười nói:
- Ngươi hảo tâm như vậy?
- Cũng không phải, chúng ta đi cùng một thuyền.
Tần Hàm chân thành nói.
- Cũng tốt.
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Đã như vậy, ba người chúng ta tìm phòng gần ở đi.
- Ừm.
Ba người tiến vào trong đình viện, nhìn các căn phòng, bắt đầu tìm từng gian.
- Ngươi bị mù phải không? Không thấy ai ở trong phòng sao?
- Lăn, nơi đây có người.
- Lại dám đến, làm thịt các ngươi.
Mà hiện tại, từng tiếng quát vang lên, ba người cuối cùng phí rất nhiều sức, ở góc đình viện, rốt cục tìm được ba gian phòng.
- Chỉ có nơi này.
Mục Vân thở ra một hơi, chua xót nói:
- Đều nghỉ ngơi trước, ở Tiên giới chúng ta có thể thời gian dài không ngủ, nhưng không gian nơi này áp bách quá mạnh, không nghỉ ngơi, hồn phách sẽ chịu không nổi.
- Ừm.
Tuy nói như vậy, nhưng Mục Vân hiện tại trở lại trong phòng, cũng không nghỉ ngơi.
Hôm nay Sở Huyễn chết, ánh mắt Lâm Dốc nhìn hắn, Mục Vân biết, tên kia sẽ không bỏ qua.
Hắn hiện tại nhất định phải đề cao cảnh giới.
Bất kể là vì đối phó Lâm Dốc trả thù, hay là vì rời khỏi giác đấu trường này, hắn đều phải đề cao cảnh giới.
- Sói con.
Tạ Thanh hiện tại không biết tìm được mấy trái cây từ đâu, đi vào trong phòng, nói:
- Lại tu luyện?
- Mỗi ngày tu luyện, không cảm thấy nhàm chán.
- Không tu luyện, làm sao tăng lên?
- Ngủ đi!
Tạ Thanh cười nói:
- Lão tử mỗi ngày đều ngủ, cảnh giới không ngừng tăng trưởng, ta cảm giác, ta có thể bước vào cảnh giới Hư Thần sơ kỳ sớm hơn ngươi một chút.
Nghe được lời này, Mục Vân ngẩn ra.
- Sau khi ngươi là Tổ Long, ta so với ngươi như thế nào?
- Ngươi vẫn là Thiếu tộc trưởng Mục tộc đấy.
- Ngươi trước kia thấy Thiếu tộc trưởng thê thảm như vậy chưa?
- Gặp qua, không phải là ngươi sao, ha ha...
Hai người cười ha ha, Tạ Thanh đột nhiên hạ thấp tiếng, nói:
- Tần Hàm kia, ngươi thật kết đội với hắn?
- Bằng không làm sao bây giờ?
- Tên này, ta thấy không có hảo tâm.
Tạ Thanh nghiêm túc nói:
- Ta có thể ẩn nấp khí tức, người khác không nhìn ra ta thật sự, nhưng dù sao ta cũng là một con rồng. Ngươi chưa từng nghe qua cổ nhân nói, trực giác của rồng, so với giác quan thứ sáu của nữ nhân còn chuẩn hơn.
- Cổ nhân nói?
- Khụ khụ...
Tạ Thanh lại nói:
- Đừng so đo những thứ này, dù sao ta cảm giác hắn không đáng tin cậy.
- Không sao cả.
Mục Vân cười nói:
- Chỉ là tạm thời, huynh đệ chúng ta hai người liền tâm, ai có thể chia rẽ chúng ta?
- Ngươi có thể thay đổi cách dùng từ không?
Tạ Thanh trợn trắng mắt, nói:
- Ngươi tu luyện đi, ta ngủ một giấc trước, mệt chết, giường của ta cọt kẹt lớn tiếng quá, ta thấy giường của ngươi không tệ, ngủ ở chỗ của ngươi đi.
Nghe được lời này, Mục Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Tên này, căn bản không phải cảm giác giường của hắn tốt, mà lo lắng khi hắn tu luyện, bị người quấy rầy, cho nên ở tại chỗ này, nhìn hắn.
Tạ Thanh cho tới bây giờ đều như thế, không nói quan tâm, khắp nơi hiện ra bộ dáng không thèm để ý, nhưng trên thực tế, có đôi khi phi thường tỉ mỉ.
- Ngươi ngủ thật ngon đi, yên tâm, cho dù ta tu luyện, có nguy hiểm, cũng sẽ rời khỏi trạng thái tu luyện trước tiên!
Mục Vân cười nói.
Tạ Thanh không có trả lời, tiếng ngáy khò khò vang lên...
Mục Vân khoanh chân ngồi xuống đất, cẩn thận cảm ngộ thần lực trong cơ thể mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận