Vô Thượng Thần Đế

Chương 3709: Hắc Sát Ma Hạt

- Thì ra Bạch Hổ thánh hỏa ta mang theo hiệu quả phá giáp.
Mục Vân cũng là lần đầu tiên sử dụng Bạch Hổ thánh hỏa, nhìn thấy Bạch Hổ thánh hỏa này có hiệu quả phá giáp, hắn cũng mừng như điên.
- Chết tiệt, ngươi lấy từ đâu? Coi ngươi lợi hại, cáo từ.
Thái Man Tử sắc mặt xám trắng, Mục Vân hữu nguyên hỏa trong tay, hắn đã không địch lại được, lúc này xoay người bỏ chạy.
- Nếu đã tới, lưu lại đi!
Mục Vân thần sắc lạnh lẽo, vung kiếm phá sát mà ra, Bạch Hổ thánh hỏa trải đầy thân kiếm, cả thanh kiếm kim quang rực rỡ, giống như ngưng tụ một vầng mặt trời, huy hoàng chói mắt.
Xuy...
Mục Vân trong nháy mắt di động, một kiếm phá không giết tới, chỉ thẳng vào lưng Thái Man Tử.
Thái Man Tử thần sắc hoảng sợ, đúng lúc này, trong cơ thể hắn vang lên một đạo tiếng già nua:
- Đừng giết ta, ta đầu hàng.
Đây là lão đầu tử Long Tê tộc kia, tiếng của Long Nham.
Thái Man Tử và Long Nham hợp thể, lúc này Long Nham thấy đại họa sắp tới, cuống quít cầu xin tha thứ.
Thái Man Tử nói:
- Chuyện hôm nay, chỉ chết mà thôi, kỹ năng của ta không bằng người, không hề oán hận, Long Nham tiền bối, ngươi không cần cầu xin tha thứ.
Long Nham mắng:
- Đồ khốn kiếp, ngươi muốn chết, ta cũng không muốn chết! ngươi nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu cho hắn ta, sau này thần phục hắn ta, cũng tốt hơn chết.
Thái Man Tử nói:
- Đại trượng phu chết thì chết, Thái Man Tử ta đường đường là hảo hán, há có thể lắc đuôi cầu xin? Mục Vân, hôm nay ta bại dưới tay ngươi, tâm phục khẩu phục, nếu có kiếp sau, hy vọng chúng ta còn có thể tái chiến.
Dứt lời, Thái Man Tử dùng dao kề vào cổ.
- Không cần! Long Nham phát ra kinh hô.
Xuy...
Thái Man Tử không nói hai lời, hoành đao tự sát, nhắm mắt mà chết, thi thể ‘bùm’ một tiếng, té trên mặt đất, máu tươi nóng bỏng chảy xuôi ra, nhuộm đỏ toàn bộ sa mạc xung quanh, nhìn thấy mà giật mình.
Mục Vân không nói một lời, kinh ngạc nhìn thi thể Thái Man Tử, bắt đầu từ Thiên Độc cấm địa, Thái Man Tử đã đối địch với hắn, cho đến hôm nay, Thái Man Tử rốt cục đã chết.
Mục Vân thở phào nhẹ nhõm, Thái Man Tử này, mặc dù là địch nhân, nhưng cũng là một hảo hán, thà chết không khuất phục, đáng giá kính trọng.
Mục Vân chôn vùi thi thể của hắn, không làm ra một chút phá hoại, coi như tôn kính cuối cùng.
Trước mắt Thái Man Tử đã chết, Vũ Vô Đạo đầu nhập vào Kiệt Tây Tạp, Bạch Long Tử cũng bị Mục Vân biếm làm lão rùa, Mục Vân đã không có khả năng có bất kỳ minh hữu nào nữa, sau này lại đụng phải tinh linh Ám Dạ, chỉ có thể một mình tác chiến.
- Kiệt Tây Tạp này, tay cầm Đại Nghệ thánh hỏa, quả thực không dễ đối phó.
Mục Vân âm thầm suy nghĩ, Bạch Hổ thánh hỏa này, có hiệu quả phá giáp, uy lực cũng tương đối không tầm thường, nhưng dù sao cũng là nguyên hỏa do mình dung hợp sáng tạo, so với Nguyên Hỏa chân chính trời sinh, vẫn có không ít chênh lệch.
Lắc đầu, Mục Vân thu liễm tâm thần, không nghĩ nhiều nữa, chạy về phía biên giới sa mạc.
Việc cấp bách trước mắt là vượt qua ba cửa ải trước, bước vào Tê Hà Bảo Sơn.
Rất nhanh, Mục Vân đi tới biên giới sa mạc, bên ngoài biên giới, có hai tòa truyền tống trận, một tòa trở về, một tòa tiếp tục xông quan.
Mục Vân mừng rỡ, đang định đi về phía truyền tống trận, bỗng nhiên trời hôn đất tối, đầy trời cát bụi phiêu đãng.
- Người trẻ tuổi, nghĩ tới quan, trước đánh bại bổn tọa rồi nói sau.
Một thân thể khổng lồ dữ tợn chậm rãi bò ra từ dưới sa mạc.
Đây là một con bọ cạp khổng lồ toàn thân đen kịt, cả người giáp xác giống như tinh thiết đúc ra, lóe ra kim loại sáng bóng, hai cánh tay cắt sắt va chạm, phát ra tiếng hữu lực, sau lưng dựng thẳng một cái đuôi sắt, vô cùng hung ác.
- Thập đại Thánh thú, Hắc Sát Ma Hạt.
Sắc mặt Mục Vân đột biến, con bọ cạp trước mắt này, đúng là một trong thập đại Thánh thú thượng cổ, Hắc Sát Ma Hạt.
Muốn thông quan, trước tiên phải đánh bại con Hắc Sát Ma Hạt này.
Xuy...
Hắc Sát Ma Hạt không nói hai lời, huy động hai cánh tay thiết giáp, hung hăng hướng Mục Vân giết tới.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, vội vàng rút kiếm xuất kích, kiếm quang múa động, hắn một kiếm kiếm đánh vào thân thể Hắc Sát Ma Hạt, tiếng leng keng vang lên, từng chút hỏa tinh bắn ra.
Thân thể Hắc Sát Ma Hạt này kiên cố như sắt, trường kiếm của Mục Vân căn bản không cách nào thương tổn đến nó.
- Hắc hắc, thanh kiếm này của ngươi chỉ là Tru Tâm Thánh khí nhị phẩm, trừ phi là Khuy Thiên Thánh khí tam phẩm, nếu không đừng hòng thương tổn bổn tọa.
Hắc Sát Ma Hạt phát ra tiếng cười bén nhọn, đuôi sắt múa nhọc, khuấy động đầy trời gió cát, thân hình khổng lồ của nó cũng bay tới, cánh tay cắt sắt sắc bén đánh thẳng vào đầu Mục Vân.
- Bạch Hổ Thánh Hỏa.
Mục Vân không chút hoang mang, một luồng bạch hổ thánh hỏa, trải đầy thanh Tinh Hoàng kiếm, kim quang rực rỡ lưu chuyển ra, khí tức nguyên hỏa hùng hồn, lúc này cũng bộc phát ra.
Phanh...
Hắn vung kiếm chém ngang ra, một kiếm chém rơi, phá vỡ vỏ giáp của Hắc Sát Ma Hạt.
Da thịt đỏ tươi của Hắc Sát Ma Hạt cũng bại lộ ra, dưới kiếm khí trảm kích của Mục Vân, nó bị nội thương.
- Xin lỗi, kiếm hỏa của ta có hiệu quả phá giáp, lớp da ngươi này, cùng giấy dán không sai biệt lắm.
Mục Vân lại một kiếm chém ra, phanh một tiếng, đánh vỡ vỏ giáp của Hắc Sát Ma Hạt, lại chém ra một vết thương dữ tợn.
Hắc Sát Ma Hạt phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn:
- Nguyên Hỏa! Đây là khí tức của nguyên hỏa! Đây là loại lửa gì, tại sao ta chưa bao giờ thấy nó?
Hắc Sát Ma Hạt nhìn ngọn lửa trên thân kiếm của Mục Vân, trong mắt hiện ra thần sắc có chút kinh hãi.
Trên Nguyên Hỏa bảng có hai mươi mốt loại hỏa diễm, nó cũng nghe nói qua, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua loại nguyên hỏa của Mục Vân, Bạch Hổ đồ đằng, kèm theo phá giáp, trên Nguyên Hỏa bảng cũng không có loại hỏa diễm này.
Mục Vân cũng không trả lời, từ từ nói:
- Thả ta qua cửa ải, ta không giết ngươi.
- Khẩu khí thật lớn! Đừng tưởng bổn tọa dễ khi dễ dàng như vậy.
Hắc Sát Ma Hạt cười lạnh một tiếng, khuấy động cát bụi đầy trời, hung hăng đánh tới.
Sa mạc xung quanh Mục Vân hóa thành lưu sa hà, cả người hắn, lâm vào trong lưu sa hà, mắt thấy sắp bị lưu sa cắn nuốt.
- Bổn tọa tay cầm Địa Nguyên thư, toàn bộ thế giới sa mạc, đều do ta chưởng quản, trên trời dưới đất, ngươi không có đường trốn!
Hắc Sát Ma Hạt gào thét lên, sa mạc xung quanh điên cuồng lưu động, không ngừng kéo thân thể Mục Vân xuống.
- Địa Nguyên thư, ta cũng có!
Mục Vân không chút hoang mang, tế xuất Địa Nguyên thư, cát chảy xung quanh, nhất thời trở nên ẩm ướt, còn toát ra bùn, trong bùn lại rút chồi non ra, chồi non phá đất mà ra, nhanh chóng hóa thành hoa cỏ cây cối.
Trong khoảnh khắc, thế giới cát vàng hoang vắng, biến thành rừng rậm đầm lầy sinh cơ dạt dào.
- Đây là gì! Ngươi như thế nào cũng có Địa Nguyên thư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận