Vô Thượng Thần Đế

Chương 3943: Ngọc Đỉnh Minh (1)

Huyền Sách Tử chắp tay nói:
- Đế Uyên kia bất quá có được một lần thi triển thực lực Đế Minh mà thôi, bản thân cùng Nhân Đế đại nhân, vẫn là chênh lệch rất xa, chẳng qua hiện giờ không biết tung tích Nhân đế, ngược lại lòng người hoảng sợ...
- Ngươi ở lại trong Khôn Hư giới này, chiếu cố hắn thật tốt đi.
Tử y nam tử chậm rãi nói:
- Trong Thương Lan vạn giới này, rất nhiều chủng tộc, bất hòa lẫn nhau, mà Đế Minh giống như lợi kiếm treo trên đỉnh đầu mọi người, làm cho người ta tim đập nhanh.
- Hiện tại hắn, cần chính là thời gian...
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Tử y nam tử ánh mắt nhìn về phía dưới, tựa hồ xuyên qua tầng tầng mây mù, tập trung như Mục Vân.
- Tiểu sư đệ, xin lỗi. Hiện tại, còn không phải thời khắc ngươi ta gặp nhau...
Tiếng nhàn nhạt biến mất trong hư không, vô tung vô ảnh...
......
Khôn Hư giới, Đông vực, Thanh Uyên cốc.
Gian phòng trong một đại điện, trên một cái giường, Mục Vân hiện tại, thở ra một hơi, mở hai mắt ra.
- Thời gian một tháng, rốt cục cũng ổn định lại.
Sắc mặt Mục Vân bình tĩnh, nhìn nữ tử trên giường, da thịt như tuyết, lông mày liễu cong cong, khuôn mặt tinh xảo, mang theo một tia lười biếng.
Thân hình nằm nghiêng, hiện tại thoạt nhìn đường cong lung linh, làm cho người ta động tâm.
Mà độ cong trước ngực, cho dù nằm nghiêng, vẫn làm cho người ta cảm giác kinh động tâm phách.
- Nhìn trộm ta làm cái gì?
Tiếng vui tươi vang lên, thân ảnh trên giường kia đột nhiên mở mắt, mang theo một tia trêu chọc.
- Nhìn trộm? Đây không phải là nhìn trộm!
Mục Vân cười cười, nằm xuống, nói:
- Ta đây là quang minh chính đại thưởng thức.
- Quả nhiên vẫn là bản chất lưu manh không thay đổi.
Diệu Tiên ngữ vươn hai tay giống như sen ngọc, hai bàn tay kéo hai tai Mục Vân, chất vấn:
- Ta phải thay các tỷ muội hỏi chàng, có phải trong khoảng thời gian này, lại chọc hoa chọc cỏ hay không?
- Ta nào dám.
Mục Vân cười cười nói:
- Hơn nữa, có kiều thê như vậy ở bên cạnh, ta nào có tâm tư nhìn những người khác?
Dứt lời, Mục Vân lấn thân mà lên, nhịn không được cười nói:
- Ta xem nha đầu nàng quả nhiên là lý biệt ba ngày nhìn với cặp mắt khác xưa, càng làm cho vi sư luyến tiếc nàng.
- Kẻ xấu!
Diệu Tiên Ngữ đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Bất quá đoạn thời gian này, ta phát hiện, vết thương trong cơ thể, bắt đầu dần dần bị áp chế, tựa hồ có quan hệ rất lớn với chàng.
- Có quan hệ với ta?
Mục Vân sửng sốt, chợt đột nhiên hiểu được, nói:
- Nàng nói... Cái kia của ta ... Không chỉ có thể giúp các nàng tăng lên thực lực, còn có thể giúp chữa thương?
- Hẳn là thế...
- Đã như vậy. Buổi sáng chính là thời gian tốt, đến đây...
- A...
Trong phòng, nhất thời một mảnh xuân quang, chọc người mơ tưởng.
Một trận chiến nghiêng trời lệch đất xảy ra, hai thân ảnh ôm ấp lẫn nhau.
Khuôn mặt Diệu Tiên Ngữ ửng đỏ, có vẻ mệt mỏi, Mục Vân ngược lại sinh cơ bừng bừng.
- Tuy nói trong cơ thể nàng áp chế vết thương, nhưng luôn tồn tại, là một tai họa ngầm.
Mục Vân Hoàn ôm Diệu Tiên ngữ, từ từ nói:
- Sớm biết nên hỏi Tiêu tông chủ một chút, thương thế này, như thế nào mới có thể trị tận gốc.
- Chàng chẳng lẽ đã quên, bây giờ ta chính là một vị Cổ Thần đan sư.
Diệu Tiên Ngữ:
- Thương thế của ta, ta rõ ràng nhất.
Một trận chiến tháng trước, hoàn toàn chấm dứt, Tử Linh công hội thất bại, bị giết máu chảy thành sông.
Mà Thiên Tình Huyền Xà tộc, Tử Linh tộc, không thể nghi ngờ trở thành người thắng lớn nhất.
Chuyện trôi qua, Phong Ngọc Nhi cùng Tử Khinh Yên hai người, đều bắt đầu xử lý, bên trong Đông vực, âm thầm bắt đầu thế lực xáo trộn.
Mà Mục Vân thì mang theo Diệu Tiên Ngữ quay về Thanh Uyên cốc.
So với thế lực trong Đông Vực thay đổi, hắn càng quan tâm chính là thương thế của Diệu Tiên Ngữ.
Mà dựa theo lời Diệu Tiên Ngữ nói, nàng cưỡng chế mở ra cấm chế, bị Tử Mạn Sa Y cắn trả, cần đan dược chữa thương.
Nếu không, cảnh giới của nàng sẽ không ngừng rơi xuống, chỉ có triệt để khôi phục thương thế, mới có thể không ngừng khôi phục thực lực cảnh giới.
- Vậy nàng cần dược liệu gì, rất trân quý? Ta giúp nàng đi tìm.
Mục Vân vội vàng nói.
- Đối với Đan Đế phủ mà nói, có lẽ không trân quý, nhưng ở trong Khôn Hư giới này, hẳn là dị thường trân quý.
Diệu Tiên ngữ từ từ nói:
- Ta cần luyện chế âm Dương Thánh Đế Đan.
- âm Dương thánh đế đan này, là cửu phẩm thánh đan, bất quá dùng năng lực của ta, có thể luyện chế ra.
- Mà dược liệu cần thiết, những thứ khác ta ngược lại có, nhưng chỉ có bốn loại không có.
- Cái gì?
Diệu Tiên ngữ tiếp tục nói:
- Đại Dương Hỏa Linh Quả, Thái âm Tinh Ngọc Tủy, Thần Thú Kỳ Lân Huyết cùng Phạm Kỳ Bảo Hoa.
Diệu Tiên Ngữ nghiêm túc nói:
- Bốn loại này, Thái âm Tinh Ngọc Tủy, ta ngược lại có thể nghĩ biện pháp tìm được thứ thay thế, nhưng Đại Dương Hỏa Linh Quả, máu của thần thú Kỳ Lân cùng Phạm Kỳ Bảo Hoa, là không thể thay thế.
Nghe được lời này, Mục Vân cười cười nói:
- Máu của Thần thú Kỳ Lân, đã có rồi.
Mục Vân tiếp tục nói:
- Mặc Vũ cùng Hoàng Diễm kia, chính là Kỳ Lân nhất tộc, mà Hắc Vũ lại là thiếu tộc trưởng Kỳ Lân tộc, năm đó bị Kỳ Lân tộc làm quân cờ ném vào nhân giới, về sau không biết vì nguyên nhân gì, mất đi liên lạc cùng Kỳ Lân tộc.
- Nếu hắn là thiếu tộc trưởng Hắc Kỳ Lân một mạch, ta nghĩ huyết thống hẳn là thuần khiết nhất.
Mục Vân vuốt ve nói:
- Hiện tại, cũng chỉ có Đại Dương Hỏa Linh Quả cùng Phạm Kỳ Bảo Hoa hai loại này.
Diệu Tiên Ngữ lần nữa nói:
- Vân lang chàng cũng không cần lo lắng, bây giờ ta vẫn là cấp độ Thánh Đế, chỉ cần không cùng người khác giao thủ, thương thế sẽ không xấu đi.
- Giao thủ với người khác, cũng bất quá là sẽ giảm xuống một ít cảnh giới, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
- Đại Dương Hỏa Linh Quả cùng Phạm Kỳ Bảo Hoa, đều có thể gặp không thể cầu, cũng không phải nói Khôn Hư giới không có khả năng có. Hai loại kỳ vật này, Thương Lan thế giới, bất luận một giới nào cũng có thể tồn tại.
- Dù sao chậm rãi tìm là được rồi!
Mục Vân gật gật đầu.
- Ta nghĩ, trong Đan Đế phủ, hẳn là có chứ?
Nghe được lời này, Diệu Tiên nhất thời hiểu được ý tứ của Mục Vân.
- Ta không!
Diệu Tiên nhất thời nói:
- Thật vất vả mới gặp được chàng, ta mới không tách ra, cho dù tương lai muốn trở lại Đan Đế phủ, ta cũng phải đi cùng chàng.
- Dù sao với thiên phú cùng năng lực của chàng, không đến trăm năm, nhất định có thể đạt tới Quân vị.
- Đến lúc đó, chàng cùng ta đến Uyên Vực là được.
- Dù sao hiện tại ta cũng sẽ không rời khỏi chàng.
Mục Vân nhìn bộ dáng tùy hứng điêu ngoai của Diệu Tiên, cười nói:
- Ta biết, chỉ cần nàng vui vẻ là được.
- Ừm.
Mục Vân lại nói:
- Nàng vừa rồi nói Uyên Vực? Nơi đó là gì?
Diệu Tiên giật mình, cười cười nói:
- Xem ra chàng chưa quá hiểu rõ Thương Lan vạn giới.
- Thương Lan vạn giới, tổng cộng nói, có cửu đại giới, mà Khôn Hư giới, chính là một vị diện cấp thấp trong đệ cửu giới.
- Đương nhiên, đây cũng không phải nói nguyên lực của Khôn Hư giới giới không bằng các giới khác, mà bởi vì thực lực đỉnh cấp trong Khôn Hư giới hạn chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận