Vô Thượng Thần Đế

Chương 1963: Thiên Băng Địa Liệt (1)

- Ngươi bây giờ, còn có tâm tư đối phó ta, ta nghĩ sau khi đi ra Kiếm Thần Phủ di chỉ, ngươi sẽ không có tâm tư tìm ta gây phiền phức đâu, mà là lo lắng, Tam Cực Thiên Minh nguy cấp tồn vong.
- Ngươi làm càn.
- Ta làm càn?
- Tam Cực Thiên Minh, mấy năm trước có thể đánh bại Hoàng Cực thế gia, Tử Hoàng tháp, Càn Khôn sơn trang, hiện tại, càng có thể.
Tiêu Chiến Thiên ngạo nghễ nói.
- Ngươi còn ếch ngồi đáy giếng?
Mục Vân lắc đầu nói:
- Mấy năm trước, đó là bởi vì Bích Lạc hoàng tuyền tông kiềm chế lại chủ lực Hoàng Cực thế gia, Tam Cực Thiên Minh các ngươi mới có thể đánh bại Tử Hoàng tháp cùng Càn Khôn sơn trang, ngươi chẳng lẽ quên, Tam Cực Thiên Minh trước đó giao chiến giằng co rồi?
- Lần này tăng thêm Thái Hư tông cùng Xích Lôi điện, bọn hắn ngăn chặn Bích Lạc hoàng tuyền tông, Tam Cực Thiên Minh các ngươi còn có thể như trước đây?
- Tiêu Chiến Thiên, ngươi quá ngu xuẩn
- Ngươi ngậm miệng!
Tiêu Chiến Thiên nói:
- Tam Cực Thiên Minh ta vô cùng cường đại, đừng nói ngũ đại Bạch Ngân cấp thế lực liên thủ, cho dù toàn bộ Bạch Ngân cấp thế lực Đông Kiếm vực cùng Tây Kiếm vực đều đến, Tam Cực Thiên Minh ta cũng có thể chống cự được.
- Cuồng vọng tự đại.
Trong lòng Mục Vân im lặng.
Hắn hiện tại cũng lười nhác nói nhảm cùng gia hỏa này.
Tam Cực Thiên Minh cường đại hay không cường đại, không có quan hệ gì với hắn.
Bọn hắn hiện tại căn bản còn không có nhận thức đến cảnh hiểm nguy của mình.
- Ngươi bây giờ tốt nhất giao ra đồ quyển trong tay ngươi, hồn cấp Tiên khí, không phải Mục Vân có ngươi thể sở hữu.
- Giao ra?
Mục Vân tiến lên, nhìn Tiêu Chiến Thiên, quát:
- Tiêu Chiến Thiên, ta nói rõ ràng cho ngươi, hiện tại, nếu như ngươi quỳ xuống dập đầu ta, nhận lỗi, Mục Vân ta nói không chừng sẽ còn mang các ngươi rời đi nơi đây, nếu không, chờ chết ở đây đi.
- Làm càn!
Thần Bắc hiện tại cũng quát:
- Ta thấy ngươi tự nhận là là Thiên Thánh tư chất, lại tiến vào tầng thứ bảy Tam Cực Tháp, xem mình làm tuyệt thế Thần Đế rồi?
- Ngươi quá cuồng ngạo!
Hứa Thần vẫn không có mở ra miệng nhìn Mục Vân, lắc đầu nói:
- Chiến Thiên huynh chỉ muốn chèn ép sự cuồng ngạo của ngươi một chút, hắn sẽ không thật muốn bảo bối của ngươi, ngươi lại tự đại như thế.
Nhìn ba thiên tài, Mục Vân thật sự im lặng.
Tự đại?
Chân chính tự đại là bọn hắn.
Mục Vân cũng lười nhác so đo.
- Xem ra, các ngươi đều rất muốn bảo bối trong tay của ta?
Mục Vân cười cười, nói:
- Đã như vậy, vậy thì tới lấy đi.
- Thiên hàng!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân Đồ thi triển ra thiên hàng bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền.
Như là toàn bộ bầu trời đều rơi xuống, lực đè ép cường đại để tất cả mọi người tại chỗ sinh ra một cỗ cảm giác bất lực.
- Đáng ghét!
Tiêu Chiến Thiên khẽ nói:
- Nếu không phải vật này, kẻ này, ta một bàn tay đã có thể bóp chết hắn.
- Hồn cấp Tiên khí, uy lực mạnh mẽ, chỉ là tiểu tử này thi triển uy lực của nó, hao tổn nhất định cũng rất lớn, chúng ta kiên nhẫn chờ là được.
Hứa Thần lạnh nhạt nói.
Mục Vân hiện tại tự nhiên biết những người này suy nghĩ gì.
Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ quả thật tiêu hao khá lớn.
Hắn hiện tại chỉ thôi động một lần sơn xuất, hai lần thiên hàng đã cảm giác Tiên khí bên trong toàn bộ thân thân thể đã tiêu hao hơn phân nửa.
Đây là bên trong thân thể hắn có hai đan hoàn, ngưng lại tụ ra Tiên khí, lại ngưng tụ ra nguyên lực, giữa lẫn nhau chuyển hóa cho nhau.
Nếu không, Tiên khí bên trong thân thể hắn hiện tại đã sớm hao tổn hết.
Một khi xong, hắn cũng xong đời.
Mục Vân nhìn bốn phía, hiện tại nơi nào có đường ra?
Bốn phía bị đệ tử Tam Cực Thiên Minh cùng tam đại Bạch Ngân cấp thế lực vây quanh, căn bản không có đường ra.
Ba trăm huyết vệ mặc dù sức chiến đấu kinh người, thế nhưng đối phương dù sao cũng là người đông thế mạnh.
Lại thêm Hoàng Cực Bích Thiên, Sở Bất Phàm hai người cùng Tiêu Chiến Thiên ba người, hình thành vòng vây, hắn căn bản không đường thối lui.
Trong lòng Mục Vân lạnh lùng.
Những người này bức hắn đến tử lộ.
Mà giờ khắc này, Mục Vân mượn nhờ Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ áp chế đám người, ở xa ngoài ngàn mét, phía trên một tháp cao, bảy thân ảnh một mực đứng vững.
Mà sau lưng bảy người kia, một đám người ô ép, lẳng lặng đứng đó, giống như người chết, không có một chút xíu khí tức sinh mệnh.
- Kiếm Nhất Minh, chúng ta cứ như vậy nhìn?
Trong bảy người, Kiếm Nhất Minh một bộ Bạch Y, thân hình tuấn mỹ, khí tức kéo dài xa xa nhìn về phía trước.
Lệ Vân đứng bên cạnh hắn không nhịn được nói.
- Nếu không thì sao?
Chỉ là đối mặt Lệ Vân không kiên nhẫn, Kiếm Nhất Minh lại hỏi ngược lại.
- Chúng ta giết qua đi.
Lệ Vân mở lời:
- Thế nhưng là Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ của Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta, tông chủ không phải một mực đang tìm sao?
Nghe đến lời này, Kiếm Nhất Minh há to miệng, nhưng một câu cũng không nói.
- Lệ Vân, ngươi gấp gáp đến hồ đồ.
Bên người Lệ Vân, một nữ tử thân mang váy da, lộ ra hai chân mạnh mẽ đột nhiên cười nói.
- Hứa Lâm, ngươi có ý gì?
Nữ tử Lệ Vân nhìn giống như thiếu phụ xinh đẹp, hờ hững nói.
- Ta có thể có ý gì.
Hứa Lâm đột nhiên ha ha cười nói:
- Chúng ta bảy người, được tôn xưng là Thất Vũ Sinh, ngươi ta hẳn là đều biết, Thất Vũ Sinh chúng ta chỉ là nổi tiếng bên trong Địa Ngục thứ mười ba đến thứ mười lăm, đến bên trong Địa Ngục thứ mười hai, chúng ta không đáng kể chút nào.
Sắc mặt Lệ Vân mất tự nhiên nói:
- Tông môn từ trước đến nay là, mỗi một Địa Ngục, tầng tầng rõ ràng, phân chia minh xác, ta đương nhiên biết, muốn lại đứng hàng đầu trong Địa Ngục thứ mười hai, vậy ít nhất cũng là cảnh giới Chân Tiên, chỉ là Hứa Lâm, ngươi nói chuyện này để làm gì?
Lệ Vân có chút không vui.
- Lệ Vân, ngươi hồ đồ.
Ngay hiện tại, một thanh niên dáng người tráng kiện, trên mặt mang nụ cười thẳng thắn đột nhiên mở lời.
- Hạ Thiên Tề, ngươi rốt cuộc có ý gì?
Kiên nhẫn của Lệ Vân dần dần bị làm hao mòn.
Thanh niên kia cười ha ha một tiếng, cởi mở nói:
- Lệ Vân, ngươi vẫn không hiểu, có tin tức Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ đã được tìm về, đã khuếch tán ra trong tông môn, tông chủ trước kia hạ lệnh, bất kỳ người nào không cần lại đi tìm Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, ngươi cũng đã biết?
- Ta đương nhiên biết, nhưng bây giờ cái đồ này không phải...
Lệ Vân vừa định nói tiếp, nhưng bỗng nhiên ngừng lại.
- Ý của các ngươi là, ý của tông chủ là cái đồ này trên người Mục Vân, nên không cần tìm? Cho hắn?
Lệ Vân đột nhiên kinh ngạc không thôi.
Kiếm Nhất Minh hiện tại lại tiến lên phía trước một bước nói:
- Có phải ý tông chủ hay không, ta không biết, chỉ đại Ngục Vương hạ lệnh, tự nhiên tuân theo là được.
- Kiếm Nhất Minh, ngươi đừng thừa nước đục thả câu.
Lệ Vân lần nữa nói:
- Phụ thân ngươi là tam Ngục Vương, bên trong toàn bộ Bích Lạc hoàng tuyền tông, trừ nhị Ngục Vương biến mất đã lâu, phụ thân ngươi cùng đại Ngục Vương hai vị rất được tông chủ tín nhiệm, phụ thân ngươi khẳng định biết chuyện gì xảy ra, ngươi chẳng lẽ không nghe nói một chút?
- Lệ Vân!
Ngữ khí Kiếm Nhất Minh đột nhiên biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận