Vô Thượng Thần Đế

Chương 1601: Soái bạo (1)

- Bằng ngươi, muốn để ta đến Ám Huyền thạch tràng? Nằm mơ!
Nguyệt Mãn Thiên khẽ quát một tiếng, giết ra.
Vụt...
Hắc Dận Kiếm trước người Mục Vân nghênh đón.
- Lại là một chiêu này.
Nhìn thấy Mục Vân vung ra trường kiếm, mọi người nhất thời kinh hô.
Trong một năm này, Mục Vân thi triển chỉ một bộ kiếm pháp - Tiên Ấn Quyết.
Tiên Ấn Quyết này chỉ có bốn chiêu, thế nhưng Mục Vân nương tựa theo hai chiêu trước, đủ kiểu biến hóa, trong một năm này, thắng mười hai trận.
Cho đến bây giờ, không ai kiến thức được hai thức sau của bộ kiếm chiêu này đến cùng là cái gì.
- Kiếm Phong Thiên Địa.
Một tiếng quát khẽ, Mục Vân chém ra một kiếm.
Vụt vụt vụt...
Từng đạo kiếm khí tràn ngập tổ chức thành một cái lưới lớn, phô cái hướng tới Nguyệt Mãn Thiên.
- Vẫn là một chiêu này sao?
Nguyệt Mãn Thiên quát:
- Một năm qua, ta đã khám phá một chiêu này của ngươi, vô dụng đối với ta.
- Ồ? Thật sao?
Mục Vân lại lơ đễnh.
Kiếm Phong Thiên Địa, một chiêu vạn pháp.
Nguyệt Mãn Thiên tự cho là hắn nhìn ra, cũng bất quá là tự cho mà thôi.
- Tử Ấn Phong Thiên Quyết.
Ngay lúc này, Nguyệt Mãn Thiên quát khẽ một tiếng, trường kiếm xuất thủ...
Tiếng kiếm reo bá bá bá vang lên, trước người Nguyệt Mãn Thiên bất ngờ xuất hiện từng đạo kiếm ấn.
Kiếm ấn tổ chức thành từng điểm, từ điểm tụ tập thành đường, lại hội tụ thành mặt, phía trên một mặt, từng điểm đột thứ đâm về kiếm võng của Mục Vân.
Đông đông đông...
Tiếng bạo liệt trầm muộn vang lên, tiếng lốp bốp truyền ra.
Hai thân ảnh, triệt để tách ra.
Kiếm chiêu của Mục Vân lại bị phá.
- Xinh đẹp!
Thấy cảnh này, Thân Mạc nắm quyền, hưng phấn nói:
- Ta biết, ta sẽ không nhìn lầm, Nguyệt Mãn Thiên này, nhất định thắng.
- Vậy cũng không nhất định.
Phía sau, Hướng Thiên Dương đột nhiên lên tiếng.
- Hướng đại ca không nể tình.
Thân Mạc bĩu môi, bất mãn nói:
- Mục Vân này, mặc dù che giấu tu vi, thế nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Tiên khí hắn vận chuyển không cường đại bằng Nguyệt Mãn Thiên kia đâu.
- Ha ha...
Nghe đến lời này, Hướng Thiên Dương lại cười nói:
- Mục Vân này, có khả năng cảnh giới không bằng Nguyệt Mãn Thiên, thế nhưng ngươi chẳng lẽ không có hiện, Mục Vân có thể đem lực lượng bản thân sấp sỉ trăm phần trăm dung nhập vào bên trong kiếm chiêu, mà Nguyệt Mãn Thiên kia có thể làm được năm mươi phần trăm cũng đã không tệ.
- Làm sao có thể?
Liễu Tố Tố cũng rất kinh ngạc bật thốt.
Nàng thế nhưng biết.
Cảnh giới cùng thực lực võ giả là hai việc khác nhau.
Tựa như một người trưởng thành, có khả năng đánh một quyền một trăm cân lực lượng, một thiếu niên, chỉ có thể đánh ra năm mươi cân.
Nhưng có khả năng là thiếu niên có thể nâng tám mươi cân, người trưởng thành lại nâng không nổi.
Ở trong đó, chính là liên lụy đến vận dụng lực lượng.
Thiên tài, nếu là thiên tài…
Chính là những người không chỉ tiến cảnh tu vi thần tốc, càng có thể vận dụng lực lượng hoàn mỹ vốn có của mình ra chiêu, đây mới là thiên tài.
Võ giả bình thường, có thể vung ra ba mươi phần trăm lực lượng bản thân, thế là tốt rồi.
Bình thường mà nói, võ giả có thể dựa vào võ kỹ vung ra năm mươi phần trăm lực lượng, đó chính là tư chất thiên tài.
Vung ra bảy mươi phần trăm, đó chính là tuyệt thế kỳ tài.
Vung ra chín mươi phần trăm, đó chính là yêu nghiệt.
Mà vung ra cơ hồ trăm phần trăm, quả thực là... Không cách nào hình dung.
Nhưng, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì rất nhiều thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến chém giết đối thủ.
Nguyệt Mãn Thiên trước mắt, không sai biệt lắm vung ra năm mươi phần trăm đến sáu mươi lực lượng cảnh giới công kích, đủ để xưng là thiên tài.
Thế nhưng Mục Vân... Vung ra gần như trăm phần trăm?
Đây là tư chất gì?
Quả thực nghe rợn cả người.
- Đúng vậy, đúng là rất làm cho người khác kinh ngạc.
Hướng Thiên Dương thở dài nói:
- Gia hỏa này, không phải là thiên tài bình thường, quả thực là cùng đẳng cấp với những yêu nghiệt bên trong Kiếm Các chúng ta, để người kinh diễm.
Hướng Thiên Dương dù sao cũng là cường giả cảnh giới Địa Tiên, nhìn ra được một hai khi Mục Vân thi triển kiếm pháp.
Kiếm pháp mạnh, sắc bén tinh luyện.
Người càng mạnh.
- Thân Mạc sư đệ, lần này, có khả năng ngươi sẽ thua.
Hướng Thiên Dương cười nói.
- Cho dù cực phẩm yêu nghiệt thì sao?
Thân Mạc nói:
- Ta nhìn Mục Vân, nhiều lắm thì cảnh giới thất phẩm Nhân Tiên, Nguyệt Mãn Thiên kia là cảnh giới bát phẩm Nhân Tiên đỉnh tiêm, cũng coi là thiên tài, Mục Vân này không nhất định có thể thắng hắn.
Nghe đến lời này, hướng Thiên Dương chỉ lắc đầu cười khổ.
- Phá vỡ thật sao?
Bên trên sàn khiêu chiến, nhìn thấy Nguyệt Mãn Thiên đối diện thở hồng hộc, Mục Vân cười nói:
- Vậy chuẩn bị đón lấy chiêu thứ hai đi.
- Sát kiếm cô thiên.
Vừa dứt lời, Mục Vân bay lên giữa không trung, rơi xuống.
Lại là một chiêu này.
Thấy cảnh này, đông đảo đệ tử kinh hô.
Mục Vân trước đó dựa vào một chiêu này, bách chiến bách thắng.
Mấu chốt là, kiếm thức một chiêu này của Mục Vân, mỗi lần thi triển lại hoàn toàn khác biệt về góc độ công kích, tốc độ, lực lượng, giống như một chiêu ẩn chứa trăm ngàn loại công kích ở bên trong.
Nhìn thấy một chiêu này, Nguyệt Mãn Thiên biết, chân chính khiêu chiến đã đến.
- Để ngươi nếm thử sự lợi hại của ta.
Nguyệt Mãn Thiên khẽ quát một tiếng, một kiếm giết ra.
- Tử Ấn Sát!
Một kiếm ra nhanh như thiểm điện, hào quang màu tím, bỗng nhiên ngưng tụ, quanh quẩn đến Mục Vân.
- Vô dụng!
Mục Vân vừa dứt lời, thân ảnh vẫn không tránh không né, giết ra.
Oanh...
Lập tức, hào quang màu tím ngưng kết chặt chẽ đối mặt với kiếm chiêu của Mục Vân, ken két vỡ vụn, trường kiếm Mục Vân chém xuống.
- Tử Minh khiếu Thiên Long.
Nguyệt Mãn Thiên giờ này như thế nào liền nhận thua, gào thét một tiếng, giết ra.
Đông...
Tiếng trầm muộn vang lên, Nguyệt Mãn Thiên bị đánh bay, mà trường kiếm của Mục Vân lại hiện ra giữa không trung, thừa cơ ép xuống.
- Ngươi mắc lừa, ha ha...
Nguyệt Mãn Thiên chém ra một kiếm.
- Thiên Long Khiếu Cửu Thiên.
Một kiếm chém xuống, tiếng lốp bốp vang vọng.
Bá bá bá chín đường kiếm khí xuất hiện.
- Phong Kiếm Ngâm.
Thấy cảnh này, Mục Vân rốt cục bỏ được sử xuất chiêu kiếm pháp thứ ba của hắn.
Một kiếm ra, từng thanh kiếm trên người đông đảo đệ tử đứng ở bốn phía sàn khiêu chiến vào giờ phút này phát ra tiếng kiếm reo ong ong ong, tựa hồ khống chế không nổi, sắp bay ra.
Mục Vân hoa lệ xoay tròn tạo ra kiếm khong, trong lúc xoay tròn hình thành một lưỡi kiếm hình đinh ốc.
Đinh đinh đinh...
Tiếng kim loại giao hội vang lên, từng đạo Kiếm Phong càn quét xông tới Nguyệt Mãn Thiên.
Phốc...
Nguyệt Mãn Thiên đang dùng tư thái sáng rực công kích, giờ này đột nhiên bị đánh gãy, thân thể rơi xuống bên dưới lôi đài.
Đông...
Tiếng nổ tung trầm muộn vang lên, cả người Nguyệt Mãn Thiên nhất thời rủ xuống, đụng mạnh ra một vết nứt.
Tràng diện, trở nên hơi loạn.
Lại thắng!
Nhìn so đấu tựa hồ kéo dài rất lâu, nhưng hai người chân chính giao thủ bất quá chỉ là ba chiêu mà thôi.
Ba chiêu bị thua.
Nguyệt Mãn Thiên, thua.
Mặc dù như thế, thế nhưng trong lòng mọi người lại cảm giác không quá kinh ngạc.
Một năm qua, đã thành thói quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận