Vô Thượng Thần Đế

Chương 2720: Địa Bạo Thiên Vẫn (1)

Mục Vân cùng Lư Ngọc Thanh hiện tại cũng biết không phải lúc bọn họ thực hiện uy phong, đều lui về phía sau.
- Ta lấy tâm ta, ngưng tụ kiếm của ta, kiếm xuất vô hồn, kiếm lạc có tiếng.
- Trảm.
Lư Ngọc Tuyết hiện tại toàn thân cao thấp, xung quanh kiếm khí tung hoành, kiếm khí ngưng kết thành một viên cầu, vững vàng bao vây thân thể nàng.
Đột nhiên, dưới sự dẫn dắt của trường kiếm của Lư Ngọc Tuyết, những kiếm khí kia bắn ra, giết về phía Giao Mãng.
Hành gia vừa ra tay, liền biết có được hay không.
Lúc này Lư Ngọc Tuyết, xuất kiếm, liền nhìn ra được, mỗi một thức kiếm chiêu của nàng đều rất tinh thâm.
Khó trách nữ nhân này có thể được Kiếm Thần Tông thu làm đệ tử.
Mục Vân mấy ngày nay cũng biết, Lư Ngọc Tuyết được Kiếm Thần tông thu làm đệ tử.
Hắn cũng biết, Kiếm Thần tông, chính là đại tông môn số một số hai trong Nam Trác Vực.
Mà cái gọi là mười tám châu quận của Nam Trác vực, bất quá chỉ là một bộ phận của Nam Trác Vực, trong mắt Kiếm Thần tông bá chủ Nam Trác Vực như vậy, chỉ là một tòa thành nhỏ mà thôi.
Phanh...
Mà hiện tại, một tiếng phanh vang lên, thân thể Giao Mãng, nhất thời ngã xuống đất, văng lên từng mảnh bụi bặm.
Bên trong sơn cốc, sương mù dày đặc dần dần tan ra.
- Sói con.
Tạ Thanh hiện tại chạy tới, nói:
- Các ngươi thế nào?
- Không sao đâu.
Mục Vân nhìn Tạ Thanh một chút, cười nói:
- Tốt lắm.
- Đây không phải là rất đơn giản sao.
Tạ Thanh cười ha ha, nói:
- Không bị thương chứ?
-Ừm.
Lư Ngọc Tuyết cùng Lư Ngọc Thanh hai người hiện tại cũng hạ thân xuống.
- Mục đội trưởng lần này lâm nguy bất loạn, xem ra, năm vạn thần tinh, tiêu phí rất đáng giá.
- Tiểu thư quá khen rồi.
- Xem ra Tử Ngọc Băng Thanh Liên ở đây đã không còn, chúng ta thu thập một ít dược liệu, liền trở về đi.
- Vậy cũng chưa chắc.
Mục Vân hiện tại ngồi xổm xuống, nhìn thân hình to lớn của Giao Mãng dưới chân, dùng trường kiếm cắt da Giao Mãng ra.
Rơi xuống vị trí song trảo giao mãng, Mục Vân đột nhiên ngừng lại. Hai tay quấy lên ở trong máu thịt thi thể Giao Mãng.
Không bao lâu sau, bàn tay Mục Vân vung lên, một hạt châu lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, đột nhiên xuất hiện.
- Liên Châu.
Trong mắt Lư Ngọc Tuyết, một tia tinh mang xuất hiện.
Tử Ngọc Băng Thanh Liên liên châu, dị thường trân quý, cơ bản rất ít sinh ra, nhưng hai tay Mục Vân lại móc ra hơn mười viên.
Một viên liên châu như vậy, đều có được thiên địa linh khí phong phú, bổ sung thần thể thần hồn, ngưng tụ hư mạch, chỗ tốt rất nhiều.
- Liên châu này, bản thân Tử Ngọc Băng Thanh Liên không mọc ra được, có thể là Giao Mãng này, từ con trăn hóa thành giao long, hấp thu thiên địa thần lực, trong lúc vô ý cải biến tác dụng của những thanh liên này, thúc đẩy mọc ra liên châu.
- Ừm.
Lư Ngọc Tuyết cũng gật gật đầu.
Cuối cùng, Mục Vân lấy ra ước chừng sáu mươi hạt sen từ hai móng vuốt.
Những hạt sen kia, giá trị liên thành, một viên giá trị ít nhất một ngàn khỏa thần tinh.
Lư Ngọc Tuyết thu hồi hạt sen lại, nói:
- Hai người các ngươi, lần này có công, thưởng cho các ngươi hai mươi khỏa liên châu, dùng để tu luyện, thân là đội trưởng đội phó, chỉ là cảnh giới Hư Thần trung kỳ, đúng là không đủ nhìn.
- Tạ tiểu thư.
- Được rồi, thu hồi liên châu, chúng ta đi thôi.
Bốn người đi ra ngoài cốc.
Hưu...
Một tiếng phá không đột nhiên vang lên, một đạo thân ảnh hiện tại chạy như bay tới.
- Làm sao vậy?
Nhìn thấy người nọ toàn thân đầy máu, Lư Ngọc Tuyết nhất thời kích động nói.
- Đại tiểu thư, không tốt, đột nhiên xuất hiện một nhóm võ giả, không nói hai lời, liền xuống tay với các huynh đệ, tất cả mọi người đều bị đánh tan.
- Ừ?
Lư Ngọc Tuyết sắc mặt lạnh lẽo.
Động thủ với Lư gia, sống không kiên nhẫn.
- Đi, ta ngược lại muốn nhìn là ai.
- Đại tiểu thư, bọn họ nhiều người lắm, hơn nữa phần lớn đều võ giả Hư Thần trung kỳ, hậu kỳ cùng với cảnh giới đỉnh phong, che mặt, xem ra là chuyên môn hướng chúng ta tới.
- Ngài đi trước đi.
- Đi? Các ngươi muốn đi đâu?
Đang lúc này, một tiếng cười lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Bên trong cốc khẩu, mấy đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Tổng cộng có sáu người.
Trong đó có một người, một thân hắc bào, mặt đeo hắc sa, che chắn dò xét, thoạt nhìn khí tức rất cường đại, ít nhất là cảnh giới Hư Thần viên mãn.
Năm người bên cạnh, hai cảnh giới Hư Thần đỉnh phong, ba Hư Thần hậu kỳ đỉnh phong.
Sáu người này, khí thế toàn thân đều rất cường đại.
- Lư Ngọc Tuyết, Lư Ngọc Thanh, hai vị tiểu thư, một mình tiến vào trong Nam Hải sâm lâm này, chỉ mang theo một ít phế vật như vậy, rất nguy hiểm.
Nam tử trung ương cười nhạo nói:
- Hiện tại, nguy hiểm đã đến, phải làm sao bây giờ?
- Giết!
Lư Ngọc Tuyết hiện tại căn bản không nói nhảm, lao ra.
Nàng tuy rằng chỉ là Hư Thần đỉnh phong, chưa tới viên mãn, nhưng lại có được kiếm thuật rất cường đại, đối mặt với cường giả Hư Thần viên mãn trước người, cũng không sợ hãi.
Mục Vân cùng Tạ Thanh hai người, hiện tại đều Cảnh giới Hư Thần trung kỳ, nhưng cũng không e ngại.
Ba gã Hư Thần hậu kỳ đỉnh phong cũng không phải là chỗ bọn họ lo lắng, mà là hai vị võ giả cảnh giới Hư Thần đỉnh phong.
- Ngọc Thanh, ngươi cẩn thận một chút.
Tạ Thanh hiện tại bước ra, nói:
- Một hồi đánh nhau, có thể không để ý đến ngươi, ngươi cẩn thận một chút.
- Vẫn là ngươi cẩn thận một chút mới đúng.
Lư Ngọc Thanh hiện tại giữ chặt Tạ Thanh, nói:
- Ngươi bất quá chỉ là cảnh giới Hư Thần trung kỳ, làm sao có thể chống lại võ giả Hư Thần hậu kỳ, đỉnh phong, ta đến kéo dài thời gian, hai người các ngươi, nhanh chóng rút lui, chuẩn bị tìm cứu binh.
- Nhất là tổ chức vệ đội, giết trở về, chúng ta chưa chắc sẽ thua.
Lư Ngọc Thanh dứt lời, tiến lên, giết ra.
Nhưng hiện tại, Mục Vân cùng Tạ Thanh hai người, lại là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Tạ Thanh, ngươi bị xem thường.
- Không phải ngươi cũng vậy à?
Tạ Thanh cắt một tiếng, nhìn Lư Ngọc Thanh, hô to một tiếng, nói:
- Ngọc Thanh, ta tới rồi.
Nhất thời, Tạ Thanh giết ra.
Mà hiện tại, Mục Vân nhìn hai võ giả Hư Thần đỉnh phong, lại rút ra Huyền Viêm thần kiếm.
Nếu ở nơi khác, bốn người bọn họ có thể đã lựa chọn chạy trốn, nhưng sơn cốc này, lối ra ở chỗ này, căn bản không có đường trốn.
Vậy chỉ có một trận chiến mới có thể tìm được đường sống.
- Chỉ là Hư Thần trung kỳ, ở trước mặt chúng ta, cũng không có phần ngươi.
Một nam tử trong đó cười nhạo một tiếng, tùy ý một chưởng, đánh về phía Mục Vân.
Phanh...
Chỉ là chưởng ấn kia lúc này, gặp phải kiếm khí Mục Vân ngăn cản.
- Sao?
Nam tử sửng sốt.
- Lão tam, ngươi làm gì vậy?
Một người khác nhất thời quát.
- Nhị ca, tiểu tử này, cảnh giới Hư Thần trung kỳ, nhưng một chưởng của ta lại không làm thịt hắn!
Lão tam kia rất kinh ngạc.
- Tiểu tử ngươi, bình thường đùa giỡn thì thôi, hôm nay nhất định phải diệt khẩu toàn bộ, ngươi còn ở chỗ này chơi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận