Vô Thượng Thần Đế

Chương 2880: Tử Nha Thú (2)

Thế nhưng, dù bọn họ trả giá đắt, trên mặt đất, hai ba thi thể, lẳng lặng nằm đó, sớm đã chết đi.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân tự nhiên sẽ không xem náo nhiệt.
Thân ảnh chợt lóe, Hư Linh kiếm trong tay, Mục Vân giết ra. Vọt tới trước mặt long quyển phong, Mục Vân mới phát hiện, đó đâu phải là long quyển phong gì, mà là một con thần thú dẫn động cát bụi phong bạo.
- Quyển Tinh Tử Nha Thú.
Mục Vân nhìn thần thú toàn thân đỏ bừng, nhất thời kinh hô.
Quyển Tinh Tử Nha Thú, tên vốn không gọi cái này, gọi là Tử Nha Thú.
Nhưng thần thú này, toàn thân cao thấp, tràn ngập gai nhọn, những gai nhọn kia, không chỉ có được năng lực đâm thủng mạnh mẽ, còn có năng lực hấp phụ rất mạnh.
Chuyên môn hấp phụ thần tinh.
Lúc đầu, một con Tử Nha Thú bất quá lớn hơn mười thước, nhưng con trước mắt này, lại là gần trăm thước.
Đây là do hấp phụ đủ trung phẩm thần tinh dẫn đến.
Bảy tám đệ tử giờ khắc này giao thủ với tử nha thú này, điên cuồng cướp đoạt thần tinh trung phẩm trên người Tử Nha Thú.
Chỉ là Tử Nha Thú cũng không hàm hồ, cuốn lên sa phong, bảo vệ thần tinh trên người mình, bắt đầu phản sát.
Quyển Tinh Tử Nha Thú sở dĩ có cái tên này, chính là bởi vì nó yêu thích thần tinh rất điên cuồng.
Giữa hậu đại và thần tinh, Tử Nha Thú sẽ không chút khách khí lựa chọn thần tinh.
Nhưng càng kỳ quái chính là, Tử Nha Thú chưa bao giờ dựa vào thần tinh tu luyện, nhưng hết lần này tới lần khác lại rất chung tình đối với thần tinh có.
Mục Vân hiện tại cầm kiếm mà đến, đánh vào trong mấy người, cũng bắt đầu không ngừng bóc tách thần tinh trung phẩm trên người Tử Nha Thú, không bao lâu sau, bảy tám khối đã đến tay.
- Ngao...
Trong nháy mắt này, Tử Nha Thú nổi giận.
Những nhân loại này, còn chưa giết xong, lại tới một nhóm, quả thực là nối liền không dứt.
Bọn họ lột ra thần tinh trên người mình, quả thực còn làm cho người ta đau lòng hơn so với uống máu của mình.
Mục Vân nhất thời điên cuồng cướp đoạt.
Tử Nha Thú vào hiện tại, rốt cục hoàn toàn nổi giận.
Oanh oanh oanh...
Trong khoảnh khắc, quanh người mấy người, cuồng phong nổi lên, từng hạt cát, hóa thành từng con giao mãng, xông về phía bảy tám người xung quanh.
Bang bang bang...
Trong nháy mắt biến hóa, tất cả mọi người cũng không có phản ứng kịp, bị Sa Giao kia đánh lui.
Tử Nha Thú nhân cơ hội này, vừa định chạy trốn, nhưng đột nhiên, một kiếm ngăn cản đường đi của nó.
Mục Vân hiện tại cũng không bị đánh lui, ngược lại bởi vì mấy người khác lui đi, hắn càng thêm không kiêng nể gì cướp đoạt.
Tiếng phốc xuy vang lên, Tử Nha Thú thở hổn hển, giết về phía Mục Vân.
- Sầm sư huynh, chúng ta mau động thủ một chút...
- Chậm lại!
Trong bảy tám người, bốn người một đội, cầm đầu một nam tử ngăn cản nói:
- Tiểu tử này, có chút tài nằng, tựa hồ khắc chế Tử Nha Thú này, chúng ta trước tiên để cho hắn tiêu hao con Tử Nha Thú này.
- Sầm sư huynh quả nhiên thông minh.
- Chờ tiểu tử này làm thịt Tử Nha Thú, chúng ta lại chia đều những trung phẩm thần tinh này là được rồi.
- Vâng.
Mà hiện tại, bốn đệ tử khác, phân biệt đứng ra, cũng là khohắn tay đứng nhìn.
Áp lực Mục Vân nhất thời tăng lên.
Nhìn thấy mấy người kia đều không động thủ, Mục Vân nhất thời hiểu được, những người này đang suy nghĩ cái gì.
- Ngồi thu lợi nhuận của ngư ông? A...
Khóe miệng Mục Vân cười lạnh, ngang nhiên không sợ, giết về phía Tử Nha Thú.
Ầm...
Một phen giao thủ, nha thú kia hiện tại, thân thể ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ sa mạc.
Tiếng rầm rầm vang lên, hơn một ngàn viên trung phẩm thần tinh trên người nó hiện tại rơi xuống đất.
Nhìn kỹ lại, ước chừng có hơn một ngàn viên.
Hơn một ngàn viên trung phẩm thần tinh, đây chính là giá trị hơn ngàn vạn hạ phẩm thần tinh, đủ để võ giả Địa Thần cảnh tu luyện mấy tháng ở đây.
Tử Nha Thú ham thần tinh, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Mục Vân hiện tại thở ra một hơi, bàn tay vung lên, muốn thu hết trung phẩm thần tinh vào trong lòng bàn tay.
- Chậm lại!
Mà đang lúc này, mấy người còn lại vây quanh.
- Có việc gì?
Nhìn bảy tám người, Mục Vân nhíu mày.
- Tự nhiên có việc.
Sầm sư huynh lúc này đi lên, thản nhiên nói:
- Một con Tử Nha Thú này là mọi người đồng tâm hiệp lực chém giết, cho nên hơn một ngàn viên trung phẩm thần tinh này, mấy người chúng ta, hẳn là chia đều.
Chia đều?
Nhìn bảy tám người trước người, khóe miệng Mục Vân nở nụ cười.
- Mọi người đồng tâm hiệp lực?
Mục Vân nhìn mấy người còn lại, nói.
- Tựa hồ lúc ta đang chém Tử Nha Thú, đám người các ngươi đều chỉ ở một bên quan sát đi?
Vừa nghe lời này, biểu tình của mấy người nhất thời cổ quái.
Mấy người còn lại, ánh mắt đều nhìn về phía vị Sầm sư huynh kia.
- Tiểu tử, ngươi có nghĩa là, chúng ta bức bách cướp đoạt thần tinh của ngươi?
- Chẳng lẽ không phải?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Mấy người các ngươi liên hợp lại, không phải vì chuyện này sao?
- Hồ ngôn loạn ngữ.
Sầm sư huynh quát:
- Mấy người chúng ta lúc trước tiêu hao đại bộ phận lực lượng của Tử Nha Thú, ngươi mới có thể chém giết, hiện tại những thần tinh này, tự nhiên là nên có một phần của chúng ta.
- Tiểu tử, ta xem ngươi là sống không kiên nhẫn.
Sầm sư huynh chính là cảnh giới Địa Thần trung kỳ, nhìn thấy Mục Vân bất quá chỉ là Địa Thần sơ kỳ, cũng lười nói nhảm, giết tới, xông về phía Mục Vân.
- Muốn chết!
Nhưng lúc này Mục Vân cũng không hề sợ hãi.
Tên này, vừa rồi không ra tay, hiện tại ra tay, rõ ràng là ngồi ngư ông thu lợi.
Hơn nữa lúc trước mọi người đối phó Tử Nha Thú kia, Tử Nha Thú căn bản không có sử dụng khí lực gì, tùy ý bọn họ cướp đoạt thần tinh trên người, hắn chém giết Tử Nha Thú, hao phí lực lượng thật lớn.
Vừa rồi những người này không mở miệng, hiện tại ở chỗ này chỉ trỏ, Mục Vân tự nhiên sẽ không nghe theo.
- Giết!
Bàn tay vung lên, Mục Vân tiến lên, cát vàng dưới chân, đâm thủng trên mặt đất, một cỗ khí tức chấn động, truyền ra.
Tiếng ầm ầm, truyền ra, làm cho người ta có một loại cảm giác chấn nhiếp lòng người.
Trong nháy mắt này, Sầm sư huynh cảm giác được, Mục Vân đứng trước mắt, toàn thân cao thấp, khí tức hoàn toàn không giống.
- Đáng chết!
Sầm sư huynh hiện tại muốn lui về phía sau, nhưng Mục Vân làm sao cho hắn cơ hội.
Phanh...
Hai đấm chạm vào nhau, Sầm sư huynh nhất thời sắc mặt trắng bệch, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, Sầm sư huynh hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hắn nhìn thấy Mục Vân tới gần, một quyền đơn giản, đụng vào trên người hắn, ngay sau đó, hắn còn chưa có cảm giác, cánh tay đã rời khỏi thân thể mà ra.
Phốc xuy vang lên, cánh tay lúc này, đứt gãy ra.
Vẻ mặt Sầm sư huynh bị máu tươi nhuộm đỏ, cảm thấy tràn đầy đều hoảng sợ.
- A...
Một lúc lâu sau, hắn kêu thảm một tiếng, cả người tựa như điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận