Vô Thượng Thần Đế

Chương 3580: Hỗn chiến (2)

Thái Man Tử hừ hừ:
- Ngươi có biện pháp gì?
Dương Đỉnh Thiên trầm mặc xuống, trong lúc nhất thời, cũng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn.
Lúc này, một nam tử ăn mặc dong binh đứng ra, nói:
- Vẫn là luận võ đi, tốc chiến tốc thắng.
Dong binh này, trên người mang theo một mùi máu tươi nồng đậm, giống như vừa mới bò ra từ trong biển máu núi thi, ngay cả quần áo cũng mang theo vết máu bẩn bẩn, khuôn mặt hắn rất tái nhợt, thân thể rất gầy, nhưng bàn tay rất đẹp, giống như điêu khắc xương khớp cân xứng, nhẹ nhàng cầm một quyển sách.
Dong binh hung mãnh huyết tinh như thế, hết lần này tới lần khác cầm một quyển sách, thoạt nhìn phi thường cổ quái.
Cuốn sách của hắn, bìa rất dày, nhưng nội dung rất mỏng, chỉ có một trang giấy.
Tất cả mọi người nhận ra hắn, đây là một trong tứ đại dong binh Tam Nguyên giới, Đoàn Thiên Nhai.
Tam Nguyên giới có bốn đại dong binh, đều tồn tại cực kỳ cường hoành, bọn họ không thuộc về bất kỳ thế lực nào, chỉ căn cứ vào sở thích của mình mà làm việc.
Tứ đại dong binh nổi danh nhất, chính là Đoàn Thiên Nhai, trước kia, thực lực của hắn cường đại nhất, được xưng đệ nhất dong binh, tu vi đã bước vào cảnh giới Đại Thánh.
Nhưng về sau, hắn vì hàng phục một món pháp bảo, trả giá thật lớn, tu vi từ Đại Thánh ngã xuống, hạ xuống trình độ Thánh Nhân trung vị cảnh.
Nhưng tất cả mọi người nghĩ rằng hắn đã kiếm được rất nhiều tiền.
Bởi vì, hắn hàng phục pháp bảo, tên Địa Nguyên Thư.
Địa Nguyên thư, một trong tam nguyên chí bảo, nghe nói Địa Nguyên thư có ba mươi sáu trang, ghi lại ba mươi sáu loại đại đạo vô thượng huyền bí.
Đoàn Thiên Nhai hao tâm tổn trí, tu vi từ Đại Thánh cảnh giới rơi xuống, chỉ hàng phục một trang địa nguyên thư, những trang sách khác, không biết lưu lạc ở phương nào.
Bên trong tam nguyên chí bảo, luận uy lực, Địa Nguyên Thư cường đại nhất, cho dù là Thiên Nguyên Kính, Nhân Nguyên Bút cộng lại, cũng không có cường đại như Địa Nguyên Thư.
Thiên đạo ở trên, nhưng nhân định thắng thiên, thiên đạo không cách nào trấn áp ý chí chiến đấu của người, Nhân Nguyên bút cũng vậy, nhân gian đại đạo, chung quy phải bị người lợi dụng.
Nhưng Địa Nguyên thư thì khác, địa thế khôn, hậu đức tải vật, chân người đều phải đặt xuống đất, có thể thắng thiên, nhưng không thể hủy diệt đại địa dưới chân, nếu không bản thân cũng không có chỗ trốn.
Đoàn Thiên Nhai chỉ hàng phục một trang Địa Nguyên Thư, hắn dựa vào một trang giấy, trở thành dong binh cường đại nhất Tam Nguyên giới, tuy rằng hắn ngã xuống từ cảnh giới Đại Thánh, nhưng tất cả mọi người đều biết, hắn thủy chung sẽ một lần nữa đăng lâm vị trí Đại Thánh, bởi vì, hắn có một trang Địa Nguyên Thư.
Hiện tại, Đoàn Thiên Nhai cũng đang tham dự leo tháp chiến, hắn không có hứng thú vô nghĩa, thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng.
- Nếu luận võ thủ thắng, tổn thương quá thảm trọng.
Lúc này, Lâm Tuyệt Nguyệt của Ngọc Thiềm Trai mở miệng.
- Nhị sư tỷ của ta, Lãnh Kiếm Tâm, cũng bởi vì lần trước luận võ, bị mù mắt.
Lâm Tuyệt Nguyệt nói đến đây, tiếng nghẹn ngào.
- Phi kiếm tuyệt ngạo, tứ đại chân truyền đệ tử Ngọc Thiềm Trai, đứng thứ hai Lãnh Kiếm Tâm, là tồn tại kiếm pháp lợi hại nhất, nhưng năm nay, nàng cũng không có tham dự trèo tháp chiến, bởi vì, hai mắt của nàng, đã bị mù.
- Luận võ vẫn so võ.
Long Nham đứng ra, tiếng già nua lộ ra tang thương cùng trí tuệ, hắn là nhân vật lớn tuổi nhất toàn trường, mọi người nghe được hắn mở miệng, đều an tĩnh lại.
- Nhưng thay phiên nhau luận võ, không chỉ phiền toái, hơn nữa nguy hiểm, ta thấy không bằng vẽ một cái vòng tròn, tất cả mọi người cùng nhau tiến vào vòng hỗn chiến, không lấy mục đích giết người làm mục đích, chỉ cần đuổi người ra ngoài vòng tròn, cuối cùng người đứng trong đó, sẽ giành thắng lợi.
- Biện pháp này tốt!
Dương Đỉnh Thiên đầu tiên tán thành, hắn một mình chiến đấu, nếu như thay phiên nhau luận võ, đánh xa luan chiến thật sự không nắm chắc, không bằng hỗn chiến một phen, còn có cơ hội.
- Ta cũng tán thành.
Lâm Tuyệt Nguyệt gật gật đầu, vòng vòng hỗn chiến tuy rằng cũng có nguy hiểm, nhưng tốt hơn so với trước kia nhiều, nàng hiện tại mang theo Lý Ngạo Tuyết, thật sự không muốn chiến đấu quá nhiều.
- Ta tùy tiện.
Đoàn Thiên Nhai vẻ mặt lạnh lùng, cũng không có dị nghị.
- Có thể.
Mục Vân gật gật đầu, biện pháp này cũng coi như công bằng.
- Được, cứ như vậy quyết định.
Long Nham mỉm cười, ở trong phòng vẽ một vòng tròn lớn, nói:
- Ai cuối cùng có thể đứng trong vòng tròn, người đó có thể đạt được tư cách khiêu chiến kiếm hào.
Kiếm Hào cũng hơi gất đầu, lui ra ngoài vòng tròn, nói:
- Vậy các ngươi bắt đầu hỗn chiến đi, ta làm trọng tài, người thắng cuối cùng, có thể khiêu chiến ta.
Kiếm Hào là thủ hộ thú tầng này, do hắn làm trọng tài, tự nhiên công bằng.
Người tham chiến, toàn bộ đều đứng ở trong vòng tròn.
- Chiến đấu bắt đầu!
Kiếm Hào quát lớn một tiếng, hỗn chiến bắt đầu.
Vòng tròn vốn bình tĩnh, sôi trào, Thái Man Tử dẫn đầu xuất thủ, ỷ vào hình thể khổng lồ, đá mấy dong binh nhàn tản ra ngoài.
Hắn thật sự vung chân đá, những dong binh nhàn tản kia, nội tạng tại chỗ vỡ vụn, miệng phun máu tươi, đụng vào vách tường phòng, tràn ra một vết máu, rơi xuống đất biến thành thi thể.
- Ha ha ha, các ngươi đều ra ngoài cho ta.
Thái Man Tử cười điên cuồng, ở trong vòng tròn xông thẳng vào, ỷ vào ưu thế hình thể, đem mấy người đá ra ngoài.
- Ngu xuẩn!
Long Nham đứng ở bên cạnh Thái Man Tử, nhìn thấy hắn kiêu ngạo như vậy, không khỏi phẫn nộ quát lớn.
Đạo lý súng bắn chim đầu đàn, Thái Man Tử hình như cũng không rõ. Mục Vân cùng Dương Đỉnh Thiên liếc nhau, không có chút vô nghĩa nào, liên thủ giết tới Thái Man Tử.
Hai người bọn họ tuy rằng có cừu oán, nhưng hai người đều là người thông minh, có cừu gì có thể đi ra ngoài tính lại, hiện tại Thái Man Tử quá kiêu ngạo, trước giải quyết hắn rồi nói sau.
Mục Vân cùng Dương Đỉnh Thiên một trái một phải, đồng thời xuất ra Thiên Nguyên Kính, hướng Thái Man Tử chiếu tới.
Thái Man Tử không có tâm ma, Thiên Nguyên Kính tác dụng không lớn, nhưng kính quang sáng lạn, vẫn lắc qua ánh mắt Thái Man Tử.
Trong nháy mắt như vậy, trước mắt hắn đau đớn, cái gì cũng không nhìn thấy.
Chỉ trong chớp mắt, đủ rồi.
Lâm Tuyệt Nguyệt ra tay.
Nàng cũng là người thông minh, tham dự hợp tác, chỉ một phát, một cây thêu hoa châm nhỏ, đánh tới trán Thái Man Tử.
Xuy...
Theo một trận tiếng phá không rất nhỏ, thêu hoa châm đâm vào trán Thái Man Tử.
Tầm mắt Thái Man Tử khôi phục, cảm giác trán có chút ngứa, sau đó là một trận cảm giác nóng rực kịch liệt, giống như có một ngàn con sâu, một vạn con kiến, từ sâu trong đầu bò ra, không ngừng cắn cắn tằm ăn vào mặt hắn.
- Là độc cổ châm của Ngọc Thiềm Trai.
Thái Man Tử vừa sợ vừa giận, trên khuôn mặt kịch liệt ngứa ngáy, nhưng hắn cắn răng nhịn xuống, không có đưa tay gãi ngứa, bởi vì hắn biết, một khi nhịn không được đi gãi ngứa, cho dù đều bắt ra đầu tủy, cũng không thể ngăn ngứa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận