Vô Thượng Thần Đế

Chương 1888: Lại bế môn không ra

Bích Thanh Ngọc lần nữa nói:
- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thực lực nổi bật, cho dù Thiên Thánh tư chất, bọn hắn cũng cần khảo sát, Thiên Thánh tư chất có thể trưởng thành mới là người bọn hắn cần...
Vừa nghe lời này, Mục Vân dần dần sáng tỏ.
Hắn từ Nhất Diệp kiếm phái, đến Tam Cực Thiên Minh, đoạn đường này đi ra là một quá trình lớn lên.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chơi chiêu này thật tốt.
Mục Vân không thể không bội phục.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn là bá chủ của Kiếm Vực, trước mắt tầng tầng tiến dần lên quản lý, từng tầng từng tầng bồi dưỡng thiên tài ưu tú, từng bước đi ra, thực sự cao minh.
Nhưng từ trong miệng Bích Thanh Ngọc, hắn cũng biết được, nếu như vậy, sớm muộn cũng có một ngày, hắn có cơ hội tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Mục Vân ngược lại rất hiếu kì.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn mà sư tôn Diệt Thiên Viêm trước kia ở đến cùng là bộ dáng gì?
Mà hắn đã hạ quyết tâm.
Chỉ cần tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thế tất yếu... Đại náo một trận.
Là tông môn, bên trong cuối cùng sẽ có thiên tài giao phong, tông môn tôi luyện, đến thời điểm đó, phàm là đệ tử ưu tú, hắn muốn giẫm toàn bộ dưới chân.
Nghĩ đến như thế, khóe miệng Mục Vân xuất hiện vẻ tươi cười.
- Mục Phái chủ đang cười cái gì?
- A? Nha... Không sao đâu.
Mục Vân tiếp nhận lời nói vừa rồi, cười nói:
- Đúng rồi Bích tông chủ, ngươi cho rằng, lần này Tam Cực Thiên Minh có khả năng thủ thắng?
- Ngươi cứ nói đi?
Bích Thanh Ngọc lại cười một tiếng.
Hỏi ra vấn đề, Mục Vân vỗ vỗ đầu.
Hắn ngược lại quên, Bích Lạc hoàng tuyền tông đã chuẩn bị phụ thuộc Tam Cực Thiên Minh, mở rộng cương thổ, sao có thể có thể không rõ ai sẽ thắng trận chiến này?
Nhưng Mục Vân lại càng thêm hiếu kì.
Tam Cực Thiên Minh lấy cái gì thắng.
Nói chuyện phiếm một chút, Mục Vân cáo lui.
Bích Thanh Ngọc đứng trong lương đình, nhìn Mục Vân rời đi, nụ cười trên mặt biến mất, không hề có điềm báo trước phun ra một ngụm máu tươi.
Gió nhẹ lướt qua, bên trong lương đình đột nhiên xuất hiện một thân ảnh giống như quỷ mị, vô tung vô ảnh.
Người tới một thân màu xanh sẫm, hai tay chắp ra sau, lông mi nồng hậu dày đặc, con mắt sáng ngời có thần, hai sợi tóc thuận hai bên rơi xuống, hiện ra màu trắng.
- Phụ thân!
Nhìn người tới, Bích Thanh Ngọc một tay che ngực, quỳ một chân trên đất, cúi đầu.
- Ngươi cũng đã biết, vừa rồi ta vì cái gì làm ngươi bị thương?
Người tới phát ra giọng nói mang theo từ tính, mặt không biểu tình, hai sợi tóc theo gió nhẹ phẩy, hờ hững.
- Hài nhi biết sai.
Bích Thanh Ngọc hiện tại cúi đầu, hổ thẹn nói.
- Ta sớm nói qua với tông chủ, việc này để ngươi làm quá mức mạo hiểm, Thanh Nhi, ngươi phải hiểu được, không thể phá hư đại sự của tông chủ, nếu ngươi làm hư đại sự, đừng nói phụ thân là Đại Ngục Vương, cho dù...
Nam tử ngừng lại, chán nản nói:
- Ta cũng không bảo vệ được ngươi.
- Nữ nhi hiểu rõ.
Bích Thanh Ngọc rũ đầu xuống.
- Một ít lời, không nên nói ra, chí ít hiện tại không thể nói, hết thảy, tông chủ sớm đã có tính toán, hiện tại chuẩn bị để ba người Lệ Sinh Phong chia ra làm việc, bắt đầu thu phục Vạn Độc môn tam tông đi, phàm là cảnh giới Thiên Tiên, chém giết toàn bộ, một tên cũng không để lại.
- Vâng!
Thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên trong lương đình nhìn về phía trước, im lặng không nói.
- Mặc dù không biết tông chủ đang kế hoạch cái gì, nhưng dùng tư chất của tông chủ, có ai ở Tiên này giới có thể ngăn cản cước bộ của hắn?
...
Mục Vân rời đi Bích Lạc hoàng tuyền tông.
Đứng tại bên ngoài đại môn Bích Lạc hoàng tuyền tông, nhìn khung cảnh khổng lồ phía sau, nội tâm thổn thức.
Năm đó, hắn cho rằng mình sáng tạo Vân Minh, mở vực thứ mười Vân Vực, có thể ngạo thị hết thảy anh tài thế gian.
Thế nhưng làiện tại hắn mới biết được, mình lúc trước cuồng vọng tự đại.
Bên trong Tiên giới mênh mông, mênh mông không bờ bến, ai cũng không biết, không biết giới vực đến cùng kéo dài đến chỗ nào.
Hắn bất quá là một Tiên Vương, đã tự nói mình đỉnh thiên lập địa, thực sự càn rỡ.
Sống lại một lần để hắn phát hiện, rất nhiều tồn tại mình kiếp trước chưa từng phát giác.
Rất tốt!
Mục Vân quay người, rời đi.
Trở lại Nhất Diệp kiếm phái, nhìn toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái thay đổi triệt để, Mục Vân vui vẻ.
Bốn phía núi rừng Nhất Diệp kiếm phái có không ít đệ tử tới tới lui lui tuần tra.
Mục Vân xuất hiện tại trước mặt một đội đệ tử tuần tra, nhìn tiểu đội mười người, tiểu đội trưởng chính là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, Mục Vân đi ra phía trước.
- Các ngươi ở nơi này làm gì?
- Mục sư huynh!
Tiểu đội trưởng nhìn thấy Mục Vân, tay chân run rẩy, ánh mắt Mục Vân cơ hồ phát bốc kim quang...
- Khởi bẩm Mục sư huynh, chúng ta nhận mệnh lệnh Lâm sư huynh, ở xung quanh tuần tra, hiện tại Hoàng Cực thế gia bên kia nhìn chằm chằm chúng ta, cho nên cần tuần tra, cũng có thể sớm phát hiện một ít nguy cơ.
Nghe đến lời này, Mục Vân gật đầu.
Sau đó nhìn mấy người, nói:
- Không cần, các ngươi hiện tại rút về trong tông môn đi.
- A?
- Ừm? Có vấn đề gì sao?
- Không, không, không có vấn đề.
Đệ tử kia phất phất tay, vội vàng giải thích.
Mục Vân hiện tại đừng nói trong Nhất Diệp kiếm phái, vào Thiên Kiếm lâu, cũng là tồn tại nói một không hai.
Địa vị như thế, những đệ tử bọn hắn tự nhiên xem như thần mà cúng bái.
Mục Vân trong lòng bọn họ chính là một tấm bia to.
- Hảo, tranh thủ thời gian rút lui đi.
Mục Vân lần nữa mở lời:
- Lần này, nếu như những người Hoàng Cực thế gia đến, vẻn vẹn bằng vào các ngươi tuần tra bên ngoài cũng khó có thể phòng bị.
- Vâng!
Mục Vân vừa dứt lời, quay người rời đi.
Mà mấy tên đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nghẹn lời.
Mỗi người bọn họ phát hiện, phía sau lưng mình chảy đầy mồ hôi, dinh dính.
- Mục sư huynh, thật mạnh.
- Đúng vậy, đứng ở trước mặt hắn, ta đều nói không ra lời.
- Lưu Tường, ngươi thế mà còn có thể thản nhiên trò chuyện cùng Mục sư huynh.
- Thản nhiên?
Tên đệ tử kia giơ ra hai tay, nhìn kỹ lại, một đôi tay còn đang run rẩy.
Trong lòng mấy người chỉ cảm thấy càng thêm kích động.
Mục Vân lúc này lại không có suy nghĩ những thứ này.
Lấy cảnh giới bây giờ cùng thực lực của hắn ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái, những đệ tử kia đúng là xem hắn như thần.
Thế giới này, chính là như thế.
Thực lực quyết định hết thảy.
Trở lại Nhất Diệp kiếm phái, Mục Vân gọi Lâm Chi Tu, Phàm Vô Ngôn bốn người tới gặp mặt.
Bốn người này hiện tại quản hạt toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái, xem như trợ thủ đắc lực nhất.
- Bắt đầu từ hôm nay, các đệ t, trở lại bên trong sơn môn, không cần đề phòng.
Mục Vân nói thẳng.
- Không cần đề phòng?
Lâm Chi Tu nghẹn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận