Vô Thượng Thần Đế

Chương 1200: Tam đạo lưu quang (2)

Mấy năm này thời gian, Bắc Vân sơn mạch càng ngày càng không bình thường, bọn hắn sớm đã tập mãi thành thói quen.
Mưa to, trọn vẹn rơi chín ngày chín đêm, mà bên trong chín ngày chín đêm, tất cả mọi người toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, thậm chí một con chó người bình thường nuôi, đều đứng trong mưa, không ăn không uống, cảm thụ được thượng thiên chiếu cố.
Mà chín ngày chín đêm này, Mục Vân càng là ở bên trong Thương Thiên Chi Nhãn, không ăn không uống, trọn vẹn tùy ý phát tiết chín ngày chín đêm.
Thẳng đến một khắc cuối cùng, Mục Vân tựa hồ phát tiết toàn bộ lực lượng bên trong thân thể, mới chậm rãi ngừng lại.
Huyết sắc áo choàng, không gió mà bay, dáng người ngạo nghễ lăng thiên mà đứng.
Trong mắt Mục Vân tuyệt không tiêu tán huyết tính.
- Mục Vân, tranh thủ thời gian dừng lại, mau dừng lại.
Tiếng Quy Nhất khiến cho Mục Vân dần dần cảm giác được có cái gì không đúng.
- Đây là nơi nào? Vì sao ta ở nơi này?
Huyết mang trong mắt bắt đầu xuất hiện tình trạng làm dịu, thế nhưng ngay tại giờ phút này, Mục Vân bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn thấy trước người giống như có tam đạo lưu quang thấy không rõ đang khuếch tán.
Mục Vân rất muốn bắt lấy lưu quang kia, thế nhưng cho dù liều mạng chộp tới, hắn cũng căn bản chạm không tới.
Thế nhưng tam đạo lưu quang lại là dọc theo Thương Thiên Chi Nhãn, biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng Mục Vân lại rất rõ ràng cảm giác được, hắn có thể nhìn thấy phương hướng tam đạo lưu quang.
Đạo thứ nhất, bay về phía Huyết Sát đảo của bảy mươi hai hải đảo Nam Hải, ba ngàn tiểu thế giới.
Mà đạo lưu quang thứ hai thì xông vào đông phương bên trong Thập Vạn đại sơn của Vu tộc.
Đạo thứ ba thì thẳng tắp phóng tới trung ương toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới - Huyền Không sơn.
Tam đạo lưu quang, ba phương hướng, bay nhanh mà đi.
- Mục Vân, tỉnh, tỉnh...
Quy Nhất không ngừng tát gương mặt Mục Vân, chỉ là hắn cũng không phải thực thể, một cái tát kia vỗ xuống, lại vẻn vẹn vỗ không khí.
- Ừm? Đây là nơi nào...
Chậm rãi, Mục Vân mở hai mắt ra, lại phát hiện, mình nằm ở giữa một mảnh núi rừng.
Quan trọng nhất là, trên người hắn không có một vật, làm cho huynh đệ cũng run run trong gió rét.
- Mẹ nó!
Mục Vân chấn động một cái, đứng dậy, nhìn Quy Nhất hư ảo đối diện quát:
- Tốt cho ngươi, lão quy ơi là lão quy, ta không nghĩ tới, ngươi thế mà là loại người này, ngươi ngấp nghé sắc đẹp lão tử thật lâu rồi phải không?
- Hiện tại thế mà thừa dịp ta ngủ... Mưu đồ làm loạn ta, mắt lão tử bị mù, tin tưởng ngươi.
- Ta nhổ vào!
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Quy Nhất trống rỗng phun một bãi nước miếng, chỉ là nước bọt kia cũng chỉ giống không khí phiêu tán.
- Ngươi là tên không có lương tâm, không phải ta ngươi đã sớm chết, còn ở nơi này lải nhải.
Quy Nhất phẫn nộ quát:
- Ta ngấp nghé sắc đẹp của ngươi? Dạng nữ nhân gì mà lão tử chưa từng thấy qua, để ý ngươi?
Sắc mặt Mục Vân giờ phút này cổ quái, lấy ra một bộ quần áo mặc vào.
- Ngươi là nữ nhân gì đều gặp qua, thưởng thức qua, thế nhưng anh tuấn tiêu sái, soái khí vô biên, mị lực vô hạn... giống như ta dạng này
- Được được được, ngươi mau ngậm miệng đi.
Quy Nhất thực sự chịu không được Mục Vân tự luyến, một mạch hóa thành một đạo lưu quang, chui vào đến bên trong Tru Tiên Đồ.
Mục Vân giao lưu cùng Quy Nhất, toàn bộ đều nhờ chân hồn bên trong hồn hải câu thông cùng chân hồn tọa lạc phía trên Tru Tiên Đồ.
- May mà ta lưu lại một cái tâm nhãn, mỗi lần vận động cùng thê tử đều chặt đứt liên hệ, nếu không không biết lão sắc phôi ngươi chiếm bao nhiêu tiện nghi.
- Ngươi...
- Được được được, ngươi cũng không cần ao ước ta, đợi ngày sau ta thành tựu Tiên Vương, nhất định tìm thiên địa dị bảo, tạo nên nhục thân cho ngươi, trả lại bản nguyên cho ngươi, đến thời điểm đó ta ngược lại muốn nhìn, ngươi cỡ soái khí nào.
- Khẳng định soái hơn ngươi.
Mục Vân thở dài một hơi, cũng không có tranh cãi thêm cùng Quy Nhất.
- Hiện tại, chúng ta đang ở bên trong ba ngàn tiểu thế giới?
Nhìn sơn lâm bên cạnh, Mục Vân thở ra một hơi, lòng tràn đầy vui vẻ.
Chỉ nghĩ đến trước đó nhìn thấy Thương Thiên Chi Nhãn, Mục Vân đột nhiên nói:
- Không đúng, lão quy, Thương Thiên Chi Nhãn đâu? Sẽ không phải ngươi đánh không lại vật kia, mang ta chạy trốn đó chứ?
- Ta chạy cái chim.
Quy Nhất hừ hừ nói:
- Ngươi đã làm gì, chính ngươi không biết sao?
- Ta làm cái gì?
Mục Vân im lặng nói:
- Ta chỉ biết, thời điểm ta nhìn thấy huyết đoàn kia, cảm giác máu tươi bên trong cơ thể sôi trào, rất khó chịu, về sau liền cảm giác rất đói, lại về sau ăn không ít thứ, lại cảm thấy rất no, lại về sau... Tỉnh lại liền phát hiện bị ngươi lột sạch quần áo, phơi ở nơi này...
- Ta lặp lại lần nữa, không phải ta lột sạch y phục của ngươi.
Quy Nhất nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mà ngươi phải biết, ta không hứng thú đối với thân thể ngươi, trước ngươi tự mình phát cuồng, hiện tại ngược lại không còn một mảnh quần áo.
- Ta phát cuồng?
Mục Vân lắc đầu, cảm giác não hải đau nhức.
Chỉ là trong nháy mắt này, hắn lại cảm giác bên trong não hải tựa hồ thêm ra thứ gì.
Hồn lực đụng chạm, oanh một tiếng, trong khoảnh khắc, bên trong não hải vang lên tiếng tạc minh.
Trong chớp nhoáng này, Mục Vân cảm giác được toàn bộ thân thể của mình tựa hồ cũng muốn nổ tung, hết thảy đều không thể thấy rõ.
Chỉ là, một cỗ khí tức giống như chết lại bao phủ toàn thân.
Mà phía dưới biến hóa này, Mục Vân lại trong mắt mang theo vẻ mừng như điên.
Tử chi áo nghĩa.
Dung hợp thành công.
Biến hóa lặng lẽ để thân thể Mục Vân không cầm được run rẩy.
Sinh Tử cảnh tứ trọng, thế mà không hiểu thấu tiến đến.
- Sinh Tử cảnh tứ trọng, cái này...
Ngay tiếp theo Quy Nhất thấy cảnh này, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn cũng không nghĩ tới, Mục Vân thế mà lúc này đột phá đến Sinh Tử cảnh tứ trọng.
Chỉ là giờ khắc này, Mục Vân cũng không có hồ đồ.
Hết thảy liên quan tới tử vong áo nghĩa, toàn bộ hội tụ đến bên trong thân thể, Mục Vân vội vàng lần nữa nhìn bên trong hồn hải mình.
Giờ khắc này, bên trong hồn hải, một mảnh hư vô, mà trong hư vô kia, linh hồn lực không ngừng du tẩu.
Nhưng trong lúc linh hồn lực bao phủ, một thân ảnh chân hồn ngạo nghễ ngồi xếp bằng, chính là bản thể chân hồn của Mục Vân.
Phía trên chân hồn bản thể, một con mắt nhẹ nhàng trôi nổi.
Thương Thiên Chi Nhãn.
Thấy cảnh này, Mục Vân ngẩn người.
Thật thu phục Thương Thiên Chi Nhãn?
Chỉ là giờ khắc này, Thương Thiên Chi Nhãn nhìn chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, lơ lửng phía trên chân hồn Mục Vân, không nhúc nhích, giống như Phật Tổ tịch diệt tĩnh tọa, không gây bụi bặm.
Mà bên trên Thương Thiên Chi Nhãn, Tru Tiên Đồ từ từ mở ra, tản ra kim quang nhàn nhạt, đưa vào bên trong Thương Thiên Chi Nhãn, tựa hồ như đã độ hóa Thương Thiên Chi Nhãn.
- Ngươi đang làm gì?
Nhìn thấy Tru Tiên Đồ cử động như vậy, Mục Vân hỏi.
- Ta đang độ hóa gia hỏa này!
Quy Nhất im lặng nói:
- Ngươi trước không cần phải để ý đến những thứ này, hảo hảo cẩn thận cảm ngộ sinh tử áo nghĩa trong cơ thể ngươi đi, hiện tại đến Sinh Tử cảnh tứ trọng, lĩnh ngộ tử tầng thứ nhất, ngươi bây giờ có thể kết hợp sinh tử, thử trước nhìn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận