Vô Thượng Thần Đế

Chương 1251: Thôn Thiên Hổ (2)

Thấy cảnh này, đám người chỗ nào vẫn không rõ, gia hỏa hình thể to lớn nhìn trắng trắng mập mập này đến cùng có bao nhiêu khủng bố.
Sinh Tử cảnh tứ trọng Bạch Thương đánh ra một kích toàn lực, bất quá chỉ là gãi ngứa cho nó, để nó thoải mái cười to thôi.
Nghe đến lời này, Bạch Thương ngay cả thở mạnh cũng không dám, phi thân lên.
Chỉ là đột nhiên, một tiếng “bang” vang lên.
Bạch Thương đang phóng lên cao như là bị vỉ đập ruồi chụp chết con ruồi, bị một bàn tay Thôn Thiên Hổ kia của chụp chết.
Một mảnh máu thịt be bét, cự hình Tiểu Bạch Hổ lau lau móng vuốt trên mặt đất, tựa hồ rất ghét bỏ máu tươi tràn ra kia, trong miệng lần nữa phát ra tiếng ô ô.
Chỉ là lần này, tiếng ô ô kia lại mang theo cảm xúc không cao hứng.
Gia hỏa này đang rất không cao hứng.
Bá bá bá...
Trong tích tắc, cơ hồ tất cả mọi người bắt đầu thi triển tốc độ nhanh nhất mà mình có khả năng thi triển, hướng về phía bên trong Khổ Thiên điện chạy như bay.
Nhìn thấy đám người chạy trốn, Thôn Thiên Hổ vuốt móng mấy cái, liên tiếp chụp chết chí ít mười mấy tên võ giả Sinh Tử cảnh.
Tựa hồ tìm được thú vui càng thêm hay ho, Thôn Thiên Hổ vậy mà đập đến nghiện, bắt đầu đứng dậy, đuổi theo đám người vào bên trong.
- Sư tôn, kia rốt cuộc là cái gì?
Diệp Thu vẫn còn sợ hãi nói.
Cho dù hắn là cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng, ở trước mặt Thôn Thiên Hổ kia cảm giác như hài tử, căn bản không có bất kỳ lực phản kháng gì.
- Thôn Thiên Hổ, tiên thú.
Mục Vân còn chưa mở miệng, Huyền Nguyệt Lăng lại sắc mặt trịnh trọng nói:
- Loại tiên thú này, cho dù là ấu niên kỳ, cũng đã nắm giữ thực lực rất cường hãn, bên trong số chúng ta, không có một người có thể đối phó nó, bất quá cũng may...
- Cũng may cái gì?
Diệp Thu dò hỏi.
- Cũng may gia hỏa này đang trong quá trình chuyển biến ấu niên kỳ đến thiếu niên kỳ, tính trẻ con chưa hết, cũng không nghĩ giết chết chúng ta.
Huyền Nguyệt Lăng vừa dứt lời, nhìn về phía sau, mang theo một tia lo lắng.
- Lăng nhi, không nghĩ tới ngươi biết nhiều như vậy, cưới được ngươi, thật sự là phúc khí của ta!
Diệp Thu tán dương.
- Nào có, gả cho ngươi, mới là phúc khí của ta.
Khí tức lăng lệ trên mặt Huyền Nguyệt Lăng nháy mắt biến mất, thay vào đó là một tia thẹn thùng.
Mục Vân quay người trở lại thấy cảnh này, lại cơ hồ muốn phun máu.
- Hai vị, chúng ta bây giờ đang đào mệnh, hai người các ngươi tại nơi này mắt đi mày lại làm gì?
Mục Vân cơ hồ bị hai người lôi chết, nói:
- Thôn Thiên Hổ này, thật không muốn giết chết chúng ta, thế nhưng, nó rất muốn đùa chơi chết chúng ta.
Ngao ngao ngao...
Ngay tại giờ phút này, phía sau đám người, Thôn Thiên Hổ kêu gào giống chó con đột nhiên dồn dập vang lên, tựa hồ đám người chạy trốn tiến vào trong nồng vụ, nó tìm không thấy người, nội tâm rất không cao hứng.
- Phía trước có đại điện, mau tránh vào, gia hỏa này đủ lớn, vào không được.
- Tốt!
Mục Vân, Diệp Thu, Huyền Nguyệt Lăng, bọn người Bạt Thiên lão tổ, chạy như bay hướng về phía tòa đại điện kia.
Tiến vào bên trong đại điện, vội vàng đóng lại cửa đại điện, mấy người cuối cùng thở dài một hơi.
- Khổ Hải Thiên Tôn này quả nhiên sống thời gian lâu dài, thế mà tìm được một tiên thú để nuôi dưỡng, làm cái gì không được, nhất định phải là Thôn Thiên Hổ, gia hỏa này, ăn hết chúng ta cũng không có gì kì lạ.
Nội tâm Mục Vân âm thầm lo lắng, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nói.
Tiên thú! Khổ Hải Thiên Tôn thật lợi hại.
Năm đó hắn cho dù trở thành chúa tể Thương Hoàng tiểu thế giới, Vân tôn giả tiếng tăm lừng lẫy, cũng chưa hề nói mình kiếm hai con tiên thú để vào bên trong cung điện của mình.
- Sư tôn, xác định đại điện này an toàn à?
Diệp Thu nhìn một chút đại điện sáng tỏ bốn phía, sương mù thế mà không có tiến vào bên trong đại điện, xung quanh hết thảy, rất rõ ràng.
- Yên tâm đi, hình thể Thôn Thiên Hổ khổng lồ, cũng chỉ là một cái móng vuốt mới có thể luồn vào, bốn phía đại điện này đều vô cùng kiên cố, trừ phi nó đem hủy đi nóc đại điện, duỗi ra một cái móng vuốt...
Phanh...
Mục Vân vừa dứt lời.
Phía trên nóc nhà, một tiếng bành đột nhiên vang lên.
Nóc đỉnh đại điện kiên cố lúc này thế mà bị nhấc lên, một cái móng vuốt âm thầm đi vào.
- Chạy!
Bên trong não hải Mục Vân cơ hồ không có bất kỳ ý nghĩ gì, hét lớn một tiếng, đám người phóng ra bên ngoài đại điện chạy trốn.
Chỉ là Thôn Thiên Hổ giờ phút này tựa hồ đang ở bên ngoài chờ đám người, một cái móng khác đã từ ở ngoài điện bắt tới.
- Tản ra!
Thấy cảnh này, Mục Vân rít lên một tiếng, tất cả mọi người giờ phút này không thể không tản ra.
Nếu không móng vuốt kia hôn nhẹ một cái, tất cả mọi người đều sẽ trở thành thịt nát.
Tiếng bá bá bá vang lên, mượn nhờ nồng vụ bên ngoài đại điện, thân ảnh đám người trốn ra xa, trong nháy mắt Thôn Thiên Hổ cảm thấy giống như một món đồ chơi lớn ở trước mắt lại phân tán thành từng món đồ chơi nhỏ, nó cũng không biết nên bắt cái nào, triệt để sửng sốt.
Nhờ vào sững sờ một lúc này cho bọn người Mục Vân cơ hội.
Cơ hội chạy trốn.
Nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người trốn vào bên trong sương mù dày đặc, phương hướng của mỗi người không giống nhau, trong nháy mắt xuất hiện tại bên ngoài vạn mét, rốt cuộc khó mà tìm tới nhau.
Mục Vân lẻ loi một mình, chạy trốn về một phương hướng.
Chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cả người Mục Vân cơ hồ triệt để nín thở.
Bạch vụ nồng hậu dày đặc che kín linh hồn lực dò xét, cho nên Thôn Thiên Hổ mới không cách nào phát hiện bọn hắn.
Thế nhưng cứ như vậy, bọn hắn cũng không thể phát hiện Thôn Thiên Hổ, trừ phi gia hỏa này chạy như điên, kéo theo tiếng gió mạnh.
Mà lại quan trọng nhất, nơi đây có thứ càng nguy hiểm hơn Thôn Thiên Hổ, con người.
Những võ giả Tứ Phương tiểu thế giới đều muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Vạn nhất mình không may, đối diện đụng phải mấy người Thanh Bàng, chỉ sợ vừa đối mặt, bốn vị tông chủ Sinh Tử cảnh thất trọng đã có thể tiễn mình về tây thiên.
Nhưng Mục Vân lo lắng cho những người khác hơn.
Bên trong Khổ Thiên điện, bọn hắn hiện tại chỉ mới đụng phải một Thôn Thiên Hổ đã làm cho tất cả chật vật không chịu nổi.
Ai biết Khổ Hải Thiên Tôn thanh danh hiển hách mấy vạn năm trước kia bày ra hoa chiêu gì nữa ở bên trong?
Mà quan trọng nhất là, Cửu Nhi, Huyết Vô Tình bọn hắn hiện tại như thế nào?
Vạn nhất bọn hắn gặp được võ giả tiểu thế giới khác, chỉ sợ kết quả sẽ tệ hơn.
- Chỉ có đi một bước nhìn một bước.
Mục Vân từ đầu đến cuối phát hiện, đi lên phía trước, nồng vụ tựa hồ chẳng những không có yếu bớt, ngược lại dần dần tăng cường.
Loại cảm giác này như hắn một người hành tẩu ở trong biển mù mênh mông đang đi về phía một thế giới khác, một thế giới khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận