Vô Thượng Thần Đế

Chương 4183: Thiên Địa Dung Lô Chân Chính (1)

- Ngươi tìm thật tốt, ta trước tiên xem nơi này rốt cuộc có cái gì huyền diệu.
- Dù sao Vạn Đỉnh tông năm đó, tông chủ là tồn tại Đế Quân, khẳng định còn lại không ít thứ tốt.
Mục Vân bắt đầu tiến vào từng tòa lầu các, trong tháp cao, điều tra.
Nơi này so với Đông Hổ Tông càng thêm khổng lồ, lầu các cao tháp, từng tòa vờn quanh, khu vực trung ương càng mang theo quang mang mãnh liệt.
Khí tức cường thịnh, một sóng một sóng truyền ra.
Nơi đó, Mục Vân căn bản không cách nào tới gần.
Hơi thở nóng bỏng lan tràn ngàn thước, hắn hơi tiếp cận, thân thể đều muốn tan chảy.
- Mục Chủ!
Mà vào lúc này, một đạo âm thanh vang lên.
Âm thanh của Bàn Cổ Linh đến.
- Lại có người tiến vào, rất mạnh rất mạnh.
Bàn Cổ Linh vừa nói ra lời này, trong lòng Mục Vân có chút rõ ràng.
Cao tầng Tứ đại tông môn, tới rồi.
Nhưng nơi này, Mục Vân điều tra nửa ngày, vẫn chưa phát hiện ra cổ thần đan, cổ thần khí gì.
Giống như như Vạn Đỉnh Tông, biến mất không chỉ là người, những cổ thần đan, cổ thần khí kia, cũng đều toàn bộ biến mất.
Chỉ còn lại tòa nhà trống rỗng này.
- Nhìn những tên kia xem, muốn làm gì.
Mục Vân giờ phút này chuẩn bị tìm một chỗ, ẩn núp xuống.
Dù sao vùng đất Vạn Đỉnh Tông có chút rộng lớn, kiến trúc khắp nơi, Mục Vân cũng không lo lắng bị phát hiện.
- Mục Vân!
Chỉ là, khi Mục Vân đi ra khỏi tháp cao, một âm thanh đột nhiên vang lên.
- Lương Hoành.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Mục Vân khẽ biến.
Gã này...
Sao lại trùng hợp như vậy.
Địa phương lớn như vậy, hắn đều có thể đụng phải Lương Hoành.
Lương Hoành cười nhạo nói:
- Ngươi có thể ngăn cách khí tức hồn phách bản thân, nhưng ngươi ngăn không được khí tức trên người Bạch Tố Tố và Liễu Vô Yên.
- Thần tử?
- Chó má!
- Hôm nay, ta sẽ giết ngươi.
Lương Hoành hiểu được, nếu không giết Mục Vân, người chết chính là hắn.
Hai cha con Liễu Thương Long và Liễu Lan đặc biệt coi trọng Liễu Vô Yên.
Liễu Vô Yên cùng hắn đến nơi này, chết.
Hắn vẫn còn sống.
Một đôi cha con kia, tuyệt đối sẽ bổ hắn.
- Chỉ có mình ngươi cũng muốn giết ta?
Mục Vân vung tay lên, Bát Hoang Ấn trực tiếp giết ra.
Ầm...
Bàn tay Lương Hoành vỗ một cái, lực đạo càng thêm hùng hậu bạo liệt ra, nổ nát lầu các hai bên.
- Ngũ Tạng Thần Cảnh, thật đúng là rất giỏi!
Lương Hoành cười nhạo nói:
- Chẳng qua, giữa Nhân Quân và Địa Quân, tóm lại có một khoảng cách chênh lệch cực kỳ mênh mông.
Lương Hoành cười nhạo một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh chiến phủ.
- Nhập phàm thần khí.
Trên dưới chiến phủ, hào quang lưu động, mang theo một tia khí tức bá đạo.
Phẩm chất, cao hơn so với Hóa Phàm thần khí nhiều lắm.
- Có chút nhãn lực.
Lương Hoành quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt giết ra.
Ầm...
Mục Vân cầm kiếm chém ra.
Cả người không ngừng lùi lại.
Lạc Anh thần kiếm, hóa phàm thần khí.
So với chiến phủ kia, yếu hơn rất nhiều.
Hơn nữa, thực lực bản thân Lương Hoành mạnh hơn hắn.
Trung cấp kiếm phách, giờ phút này dung hợp cùng trường kiếm.
Mục Vân chém ra Thiểm Kiếm Thần Quyết, thân ảnh giết ra.
Đồng thời, Thần Mộc Kiếm, xuất kỳ bất ý, trực tiếp công giết ra ngoài.
Đông!!
Âm thanh trầm thấp vang lên, Thần Mộc Kiếm bị Chiến Phủ ngăn cản.
Bước chân Lương Hoành không ngừng lui về phía sau.
- Sao?
Giờ phút này, Lương Hoành hơi kinh ngạc.
Trên người Mục Vân, tựa hồ tồn tại thứ tốt.
- Thần binh có lực công kích rất mạnh, đáng tiếc, ngươi không cách nào phát huy ra công hiệu lớn nhất.
Lương Hoành cười nhạo nói:
- Khó trách mấy người Liễu Vô Yên đều sẽ chết trong tay ngươi.
- Ngươi cũng vậy.
Mục Vân lười nói nhảm.
Thần Mộc Kiếm lần thứ hai giết ra.
Cùng lúc đó, toàn thân cao thấp Mục Vân, lực lượng cũng dần dần cố định.
- Trảm!
Một tiếng rống to vang lên.
Lạc Anh thần kiếm ở trong tay Mục Vân, hào quang lóng lánh, một kiếm đâm ra.
Kiếm quang ngưng tụ thành mãnh hổ, thôn phệ về phía Lương Hoành.
- Vô dụng!
Lương Hoành hừ một tiếng, chiến phủ bổ ra một búa.
Phanh...
Bóng người Mục Vân lùi lại.
Nhưng Thần Mộc Kiếm giết ra.
- Còn tới?
Lương Hoành biết, uy lực của thần mộc kiếm không tầm thường.
Nhưng đột phá phòng tuyến của mình, vẫn còn kém một chút.
Hai tay nắm chặt chuôi rìu, chiến rìu nằm ngang trước người.
Keng!!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Bước chân Lương Hoành không ngừng lui về phía sau.
Trong nháy mắt này, hắn chỉ cảm thấy hổ khẩu tê dại, đầu ong ong.
Thần Mộc Kiếm, lần này không giống.
Mục Vân cũng thở hồng hộc.
Thần Mộc Kiếm, quả thật không giống nhau.
Thanh kiếm nhỏ được tạo bởi thế giới chi thụ.
Bản thân vô cùng kiên cố.
Nhưng Mục Vân lấy nguyên lực nuôi dưỡng, lại cảm giác không cách nào phát huy ra uy lực của nó.
Trong khoảng thời gian này, Mục Vân vẫn lấy lực lượng thế giới chi thụ, không ngừng uẩn dưỡng.
Mà kết quả, cũng không làm Mục Vân thất vọng.
Thần Mộc Kiếm, trải qua lực lượng thế giới của thế giới chi thụ quán thâu, trở nên cường đại hơn rất nhiều.
Một kiếm này, đủ để chứng minh.
Mục Vân mừng rỡ không thôi.
Lương Hoành lại tức giận.
Mục Vân công kích, trở nên mạnh mẽ hơn.
- Lại đến!
Thấy Vẻ mặt Lương Hoành phẫn nộ, Mục Vân trực tiếp chém ra một kiếm.
Lạc Anh thần kiếm giết ra, chỉ từ xa chém về phía Lương Hoành.
Thần Mộc Kiếm dưới sự khống chế hồn lực, lại không ngừng tụ tập về phía Lương Hoành.
Bang bang bang...
Nhất thời, từng tiếng công kích vang lên.
Lương Hoành rốt cục nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Lương Hoành hoàn toàn nổi giận.
Trên chiến phủ, một đạo huyết quang trực tiếp bốc lên.
- Cút đi!
Một búa bổ ra, đập về phía Mục Vân.
Lạc Anh thần kiếm, ngăn ở trước người.
Nhưng một cỗ lực đạo cường đại, xuyên thấu qua Lạc Anh thần kiếm, trực tiếp chém về phía Mục Vân.
- Phốc...
Phun ra một ngụm máu tươi, cả người Mục Vân không ngừng run rẩy.
Một búa này, uy lực quả thực vượt qua tất cả lúc trước.
Tên này, là thật sự vận dụng thủ đoạn chân chính.
- Cút đi!
Lương Hoành hừ một tiếng, bước ra một bước.
- Là ngươi mới đúng.
Mục Vân không giận mà cười.
Đông...
Thần Mộc Kiếm trực tiếp chém ra.
- Vô dụng!
Lương Hoành đã cảm giác được, chỗ bá đạo của công kích Mục Vân.
Phòng bị thần mộc kiếm, Mục Vân đối với hắn, không có bất kỳ uy hiếp gì.
- Phải không?
Mục Vân cười nhạo một tiếng, một bước trực tiếp giết ra.
Ù ù...
Trong lúc này, thiên địa dung lô, bị Mục Vân nắm trong tay.
Tay Mục Vân cầm một chân của nó, dung lô hiện ra hình thái chân thật, giờ phút này mở rộng, cao lớn chừng ba bốn thước.
- Lão tử đập chết ngươi.
Một đỉnh đập xuống.
Phanh!
Lương Hoành bị áp chế.
Thần Mộc Kiếm trong nháy mắt giết ra.
Phốc xuy một tiếng đột nhiên vang lên.
Nửa cái đầu của Lương Hoành trực tiếp bị Thần Mộc Kiếm chém đi.
Mục Vân cũng mặc kệ, thiên địa dung lô, lần nữa đập ra.
Một đỉnh một đỉnh đập xuống, thân thể Lương Hoành dần dần mất đi lực phản kháng.
Khí tức yếu ớt dần dần tán loạn, Mục Vân thủy chung nện tiếp một đỉnh một đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận