Vô Thượng Thần Đế

Chương 2499: Nương tử của Mục Vân?

- Không đâu.
Tiêu Doãn Nhi lại nói:
- Cho dù người quật cường, nhưng lời nói của chàng, người tóm lại có thể nghe vào.
Nghe được lời này, Mục Vân nhíu nhíu mày.
Hắn cũng không phải không muốn, mà khuyên can như thế nào?
Văn sư xem Đế cấp Tiên khí của mình còn quan trọng hơn cả mạng của mình, hắn không có nghĩ ra biện pháp gì giải quyết cho tốt.
Trước mắt, tựa hồ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
- Sau này chờ mọi người tản ra, nàng đừng đi trước, ta muốn gặp một lão bằng hữu ở đây, sau đó ta theo nàng cùng nhau đến Gia Cát phủ.
- Ừm.
Tiêu Doãn Nhi mặc quần áo vào, nói:
- Chàng thật sự là, gấp gáp như vậy, hiện tại Cửu Tiết Tiên của ta còn chưa sửa xong.
- Không sửa tốt cho ta, làm thế nào ta có thể sửa chữa cho nàng?
Mục Vân cười cười, đứng dậy, cầm lấy Cửu Tiết Tiên trên bàn, nói:
- Cửu Tiết Tiên này của nàng nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó.
- Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu.
- Ừm.
Mục Vân nói:
- Bất quá là khí phù trong Cửu Tiết Tiên xuất hiện hư hao, một chiêu này, vẫn là Văn sư dạy cho ta, ta đoán chừng, nếu không phải Văn sư hiện tại thân thể ôm bệnh, trường tiên của nàng sớm nên sửa xong.
Nghe được lời này, Tiêu Doãn Nhi gật đầu.
......
Trong tiểu viện, đông đảo thiên tài đã gấp gáp không thể chờ đợi.
Thời gian, đã sắp đến rồi.
Bọn họ không có biện pháp gì đối với khối ma phương trong tay.
Hơn nữa, Vân Mộc tiên sinh kia sửa chữa trường tiên cho Tiêu Doãn Nhi tiểu thư, như thế nào thời gian dài như vậy còn chưa xong?
Hai người không phải ở trong phòng phong hoa tuyết nguyệt đó chứ?.
Chu Thanh Thanh nhìn Hoắc Tư Viễn bên cạnh, hừ nói:
- Đều do ngươi.
- Trách ta?
Hoắc Tư Viễn cãi lại:
- Thanh Thanh, nếu tiểu tử kia không được, tự mình thoải mái thừa nhận, không cần làm chứ sao? Làm thế nào ngươi có thể đổ lỗi cho ta?
- Ai nói ta không thể?
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói, Mục Vân cùng Tiêu Doãn Nhi hai người xuất hiện ở phía sau mọi người.
Không biết vì sao, mọi người lần nữa nhìn về phía Tiêu Doãn Nhi lại cảm giác rất kỳ quái.
Nếu như nói vừa rồi nhìn thấy Tiêu Doãn Nhi, giống như một đóa hoa phù dung, vậy Tiêu Doãn Nhi hiện tại giống như giống như một đóa phù dung chảy ra từ trong nước, càng thêm có linh tính.
Mục Vân đi tới, nhìn mọi người, sau đó xoay người nhìn về phía Tiêu Doãn Nhi, nói:
- Duẫn nhi cô nương, phiền toái ngươi để mọi người nhìn, ta rốt cuộc có được, hay là không được.
Thầm mắng Mục Vân một câu lưu manh, trong tay Tiêu Doãn Nhi xuất hiện trường tiên.
Hiện tại nhìn lại, những vết nứt rất nhỏ trên Cửu Tiết Tiên đã biến mất không thấy, một cỗ Tiên khí rung chuyển ra.
- Thật sự tốt rồi.
- Vân Mộc này, thật sự không đơn giản.
- Đúng vậy, là Tiên khí sư ở đâu?
- Không biết.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều ngạc nhiên.
Tiêu Doãn Nhi hiện tại mở lời:
- Các vị, đã đến giờ tý, xem ra tất cả mọi người đều không mở ra được ma phương, đã như vậy, vậy Duẫn nhi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.
- Lần này Vân tiên sinh giúp ta chữa trị Tiên khí, tiểu nữ tử làm khách, mời Vân tiên sinh dùng cơm, thứ cho không phụng bồi các vị.
Tiêu Doãn Nhi dứt lời, đi xuống, nhìn Mục Trung Vân, nói:
- Mục thiếu lâu chủ, mời an trí cho ta một trang viên nhỏ trong Thính Phong lâu.
- Không thành vấn đề.
Mà hiện tại, mọi người còn lại đều ảo não không thôi.
Mục Trung Vân bên này đi an bài, mà bên kia, Tiêu Doãn Nhi mang theo Mục Vân, đi về phía đại sảnh.
Hiện tại, một số người đã cảm thấy vô nghĩa, chuẩn bị rút lui.
Nhưng hiện tại, một đạo tiếng nói đột ngột vang lên.
- Duẫn nhi tiểu thư, xin chờ một chút.
Đám người tránh ra, một thân ảnh bước tới.
Nhìn kỹ lại, chính là Triệu Nham Phi.
Triệu Nham Phi đứng dậy, nhìn Tiêu Duẫn Nhi, nói:
- Ta ở đây thử hai giờ, thế nhưng ma phương này căn bản không mở được, tiểu nhân ngu dốt, muốn mời Doãn nhi tiểu thư nói rõ, ma phương này rốt cuộc nên mở ra như thế nào?.
Nghe được lời này, mọi người nhất thời phản ứng lại.
- Đúng vậy.
- Đúng vậy, chúng ta không thể lãng phí hai canh giờ ở chỗ này một cách vô ích chứ?
- Đúng vậy, vạn nhất ma phương này chính là căn bản không cách nào mở ra thì sao?
Nghe được lời này, Tiêu Doãn Nhi cười nói:
- Các vị, yên lòng một chút chớ nóng nảy.
- Ma phương này đúng là có thể mở ra, nhưng bản thân ta cũng không mở được, nếu như các ngươi muốn biết biện pháp, vậy đi hỏi nghĩa phụ ta, ngài định ra quy củ, chúng ta cũng không có biện pháp.
Vừa nghe lời này, vẻ mặt mọi người ở đây nhất thời run rẩy.
Làm khó Tiêu Duẫn Nhi, bọn họ có thể, nhưng làm khó Gia Cát Văn, không cần cường giả bên cạnh Gia Cát Văn động thủ, các đại gia trong tông môn bọn họ đã làm khó bọn họ trước.
Vừa nghe lời này, trong lòng mọi người đều không cam.
Thế nhưng, Tiêu Doãn Nhi vừa định rời đi, một thân ảnh lần thứ hai đứng dậy.
- Tiêu Doãn Nhi, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có biết phu quân ngươi Mục Vân bây giờ sống hay chết không?
Dứt lời, Mục Vân hiện tại căn bản không cần nhìn, liền biết người này là ai.
Vân Lang.
Nhân vật nóng bỏng hiện giờ bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Vân Lang đi tới, nói:
- Thật ra ngay từ đầu ta đã muốn hỏi ngươi, ngươi vốn là thê tử của Mục Vân ở hạ giới, như thế nào, hiện tại đến Tiên giới, đã quên phu quân ngươi phải không?
- Vân Lang, chú ý từ ngữ của ngươi.
Sắc mặt Tiêu Doãn Nhi lạnh lùng:
- Phu quân ta đúng là Mục Vân, nhưng không phải bị Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn các ngươi giết sao?
Lời này vừa dứt, tràng diện nhất thời nổ tung.
Tiêu Doãn Nhi lại là thê tử của Mục Vân sau khi sống lại.
- Ha ha... Tiêu Doãn Nhi, ngươi có biết, ngươi lời nói này, bao nhiêu người sẽ muốn giết ngươi? Mục Vân có thù với rất nhiều người.
- Ngươi là thê tử của Mục Vân?
Triệu Nham Phi hiện tại là người đầu tiên đứng dậy.
- Vân Minh sớm nên diệt vong, cũng là bởi vì Mục Vân này còn chống đỡ một hơi, đã như vậy, ta nghĩ, ngươi nhất định không thoát khỏi quan hệ cùng Vân Minh.
Triệu Nham Phi oán hận nói:
- Cũng tốt, bắt thê tử của Mục Vân, đến lúc đó, để xem đám cẩu Vân Minh kia xem ứng đối như thế nào.
Dứt lời, Triệu Nham Phi sải bước mà ra.
- Chậm lại.
Nhưng đúng lúc này, Mục Vân lại đứng ra.
- Triệu Nham Phi phải không? Xin lỗi, đêm nay Tiêu cô nương mời ta ăn tối, cho nên, nếu ngươi muốn bắt cô ấy, còn mời qua đêm nay, được không?
Mục Vân cười nói:
- Dù sao, ở chung với giai nhân, có thể nói xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng.
- Vân Mộc đúng không?
Triệu Nham Phi cười nhạo nói:
- Ngươi ngược lại rất cho mình mặt mũi, ngươi tính là cái gì? Ta muốn bắt nàng, đại biểu cho Triệu gia, bằng ngươi? Cũng dám ngăn cản ta?
- Huống hồ, nữ nhân này không biết bị tên Mục Vân chà đạp bao nhiêu lần rồi, ngươi còn muốn cùng nàng đi xuân tiêu, không ngại bẩn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận