Vô Thượng Thần Đế

Chương 2500: Bộ mặt thật của Huyết Nhất

Lão tử làm sao có thể ghét bỏ mình bẩn thỉu.
Trong lòng oán thầm một câu, khóe miệng Mục Vân lại cong lên.
Lời nói của tên này thật sự làm cho hắn rất khó chịu.
- Ngươi nói như vậy, sẽ bị đánh.
- Ừm?
Nghe được lời này của Mục Vân, Triệu Nham Phi cười nhạo nói:
- Tên tinh trùng thượng não, chịu chết đi.
Triệu Nham Phi dứt lời, bước ra, một chưởng đánh về phía Mục Vân.
Nhưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân lại cười lạnh.
Tên này, thật sự không biết sống chết.
- Cút.
Quát khẽ một tiếng, tiếng gầm gừ vang lên, Mục Vân đánh ra một chưởng.
Két...
Một tiếng ca ca rõ ràng vang lên, hai thân ảnh vừa chạm liền tách ra, nhưng sắc mặt Triệu Nham Phi trong nháy mắt tái nhợt, ôm bàn tay mình, hiển nhiên chịu thiệt thòi lớn.
- ngươi......
- Ta nói rồi, bảo ngươi cút!
Mục Vân thản nhiên nói:
- Ngươi có thể bắt nàng, nhưng ta muốn ăn tối cùng nàng, ngươi không thể bắt nàng! Hiểu chưa?
Thật bá đạo.
Mọi người nghe được lời này, đều lui về phía sau vài bước.
Xem ra vị Vương cấp Tiên khí sư này tuyệt đối không phải phàm nhân, thái độ cường ngạnh như thế, làm cho người ta rất khó cho rằng, hắn chỉ có một mình.
Triệu Nham Phi cũng là giao thủ một chiêu đã biết, hắn không phải là đối thủ của người này.
- Được, Tiêu Doãn Nhi, ta nhớ kỹ rồi, ngươi tốt nhất cam đoan, trong khoảng thời gian này, vẫn luôn ở tronh Gia Cát phủ, không nên ra ngoài, nếu không...
Nắm chặt hai tay, Triệu Nham Phi oán hận rời đi.
Mà hiện tại, Mục Vân rất muốn làm thịt tên này.
Nhưng nghĩ đến thân phận hắn hiện tại là Vân Mộc, không thể như thế, cuối cùng dừng tay.
- Yên tâm, ngươi sẽ sớm chết!
Lời nói nhàn nhạt của Mục Vân vang lên trong lòng, xoay người nhìn Tiêu Doãn Nhi, nói:
- Tiêu cô nương, không cần để ý.
- Tự nhiên!.
Tiêu Doãn Nhi xoay người, hiện tại Mục Trung Vân đã sai người chuẩn bị xong biệt viện, hai thân ảnh kết bạn rời đi.
- Chu tiểu thư!
Mục Vân nhìn Chu Thanh Thanh nói:
- Đêm nay có thể trở về trễ một lát, không cần lo lắng.
- Ừm.
Chu Thanh Thanh rất không tình nguyện gật đầu.
- Thanh Thanh, chúng ta cũng đi thôi.
- Ngươi đi đi!
Chu Thanh Thanh hừ nói:
- Đều tại ngươi, nếu không Vân Mộc tiên sinh không có khả năng ăn cơm với nàng.
Dứt lời, Chu Thanh Thanh dậm chân, rời khỏi đình viện.
Hiện tại, đám người Vân Lang, Linh Thiên Ngọc đều đứng tại chỗ, không nói nhiều.
Chuyện, tựa hồ không đơn giản như vậy...
Huyết Nhất lúc này vội vàng đuổi theo.
- Tiêu cô nương.
Huyết Nhất vừa đuổi theo hai người, nhìn Tiêu Doãn Nhi, nói:
- Tiêu cô nương, ngươi có biết Mục đại ca ở nơi nào không?
- Mục Vân?
Tiêu Doãn Nhi nhìn Huyết Nhất một cái, cười nhạo nói:
- Huyết Nhất, ta mặc dù không biết ngươi đến Tiên giới đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết, ở hạ giới, tổ tiên ngươi Huyết Kiêu bị người ta giết chết, là Mục Vân báo thù cho hắn, ngươi và phụ thân ngươi hiện tại đạt được tất cả, đều do Mục Vân tặng cho các ngươi, hắn cảm niệm ngươi là hậu nhân của huynh đệ hắn, đối xử hai cha con các ngươi rất không tệ, có thể nói hết lòng quan tâm giúp đỡ.
- Nhưng ngươi thì sao?
Tiêu Doãn Nhi bình tĩnh.
- Ngươi và ngươi phụ thân ở lại Huyết Sát thần giáo, sống tiêu sái khoái hoạt, nếu Vân lang ở đây, nhất định cho rằng mắt mình bị mù, nhìn lầm người.
- Tiêu cô nương.
Huyết Nhất vội vàng nói:
- Không phải như thế, phụ thân ta bởi vì phản kháng giáo chủ, đã bị giáo chủ nghiêm trị.
- Phải không?
Tiêu Doãn Nhi cười nhạo nói:
- Đã như vậy, phụ thân ngươi lần này làm sao trở thành đại biểu của Huyết Sát thần giáo, đi tới Cực Loạn thành? Hai cha con các ngươi, nếu thật sự vì Mục Vân mà suy nghĩ, vì sao không rời khỏi Huyết Sát thần giáo, đi tìm Mục Vân?
- Ta thật sự cảm thấy không đáng giá vì Vân lang, phụ tử các ngươi, hắn đối đãi với các ngươi như thế nào? Đáng tiếc các ngươi lại đối đãi với hắn như thế nào?
Một loạt lời nói đầy gai phát ra từ trong miệng Tiêu Doãn Nhi, quả thực làm cho sắc mặt Huyết Nhất đỏ bừng.
- Tiêu Duẫn Nhi.
Huyết Nhất đột nhiên mở lời:
- Ngươi nói cha con chúng ta như thế nào, còn ngươi thì sao?.
- Ngươi hiện tại cùng theo Vân Mộc một chỗ, đêm nay có phải chuẩn bị cùng chung đêm xuân hay không? Ngươi lại là ý gì? Vạn nhất Mục Vân không chết, ngươi sẽ đối mặt với hắn như thế nào?
Vừa nghe lời này, tràng diện nhất thời an tĩnh lại.
Ba...
Đột nhiên, một tiếng bạt tay vang lên, tràng diện, nhất thời yên tĩnh.
- Ngươi, thật làm ta thất vọng.
Mục Vân nhìn Huyết Nhất, ánh mắt mang theo một chút kinh ngạc, kinh ngạc, phẫn nộ, không thể tin được...
Nghe lời Huyết Nhất vừa nói, hắn đột nhiên cảm giác, trước mắt mình giống như đổi thành một người khác.
Hắn thật lòng quan tâm Huyết Vô Tình và Huyết Nhất hai người, nhưng hiện tại xem ra, hai người bọn họ, tựa hồ... Đã thay đổi.
Mục Vân liên tưởng đến lúc đại chiến ở Kiếm môn, Huyết Vân của Huyết Sát thần giáo vô cùng tin tưởng, hắn chính là Mục Vân.
Bây giờ suy nghĩ về điều đó, có rất nhiều điểm nghi ngờ.
Nhưng khi đó, hắn rất tín nhiệm Huyết Vô Tình và Huyết Nhất hai cha con.
Nhưng bây giờ...
Huyết Nhất dường như đã thay đổi.
- Vân Mộc đúng không?
Huyết Nhất vừa nhìn Mục Vân, nói:
- Ngươi tốt nhất là biết Mục Vân ở đâu, nếu không... Có lẽ các ngươi đều phải chết.
- Huyết Nhất!
Tiêu Doãn Nhi quát:
- Ngươi hiện tại sao lại biến thành bộ dáng này?
- Ta trông như thế nào?
Sắc mặt Huyết Nhất có chút thay đổi.
- Tiêu Doãn Nhi, ngươi căn bản cái gì cũng không biết, Mục Vân chính là một tên đần bị lừa gạt, tình nghĩa cái gì? Trên thế gian này, chỉ có quyền lợi vĩnh cửu.
Nghe mấy câu này, trong mắt Mục Vân hiện ra sát khí.
Bàn tay giơ lên, vừa muốn vung xuống thêm một cái tát, nhưng Huyết Nhất lại lóe lên, né tránh.
- Vân Mộc tiên sinh, ta nghĩ ngươi hẳn là cố nhân của Mục Vân, đúng chứ?
Huyết cười nhạo nói:
- Nói thật cho ngươi, cả Tiên giới, không có ai có thể chống lại Giáo chủ của chúng ta, ai cũng không được, Huyết Sát thần giáo mới là lợi hại nhất.
- Mặc kệ Mục Vân quay trở lại bao nhiêu lần, kết quả của hắn, chỉ có một, chết.
- Ngươi nói thật dễ dàng.
Tiêu Doãn Nhi hừ nói:
- Ta thấy ngươi đã bị Huyết Vân giáo chủ chân chính tẩy não
- Đương nhiên là không.
Huyết Nhất lại nói:
- Chỉ là từ khi đi tới Tiên giới, nhìn thấy nhiều hơn, biết nhiều hơn, Mục Vân hắn tự cho là thiên tư trác tuyệt, từ xưa đến nay, không ai có thể so sánh với hắn, nhưng cũng không nghĩ tới, Vân Lang, vì sao phản bội hắn?
- Chỉ là oán hận thôi sao? Thật ngu ngốc.
Nghe được những lời này, ngực Mục Vân phập phồng, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
Hắn dần dần cảm giác, mình nghĩ sai.
Cái chết của Huyết Kiêu, không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Hiện giờ, Huyết Nhất khẳng định đã biết cái gì, cho nên mới nói như thế, Vân Lang kia, càng đã sớm biết cái gì.
Thế nhưng, hai người này, sau khi biết tình huống chân thật, không ai không phản bội hắn.
Huyết Sát Thần Giáo Giáo Chủ - Huyết Vân.
Ngươi, rốt cuộc là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận