Vô Thượng Thần Đế

Chương 4119: Đối mặt với Tử Linh tộc (2)

Diệu Tiên Ngữ cũng đến Cổ Thánh Đế hậu kỳ, dáng người uyển chuyển, độ cong kinh người, nhưng lại không mất đi mỹ quan, khí tức biến hóa, luôn làm cho Mục Vân cảm giác, Diệu Tiên Ngữ mỗi lần cùng hắn giao tiếp, Diệu Tiên Ngữ hoàn toàn mới, làm cho hắn mê luyến.
- Ngữ nhi...
- Ừ?
- Tuy nói đột phá, nhưng trong cơ thể ta tựa hồ còn có một cỗ lực lượng không có tản ra.
- Lực lượng gì?
- Lực lượng tương lai.
Mục Vân cười hắc hắc, nhào tới...
Một trận cuồng phong rống giận, lôi đình gầm thét, liên miên tiến công, Mục Vân rốt cục chiếm được cao điểm, thở ra một hơi.
Một bên, Diệu Tiên ngữ sớm đã ý loạn thần mê.
Không thể không nói, Mục Vân là một nam nhân cứng rắn.
Hai người sửa sang lại quần áo, trong phòng tràn ngập một cỗ khí tức khác thường.
- Khụ khụ, chuẩn bị xuất phát đi.
Mục Vân trong lúc bận rộn tranh thủ thời gian, trong lòng vui sướng.
- Ta không còn khí lực.
- Lừa gạt ta à?
Mục Vân cười nói:
- Tinh nguyên lực đối với các nàng chính là đại bổ, chẳng lẽ tiểu tử thúi kia lại đang cướp đoạ?
- Chàng......
Diệu Tiên Ngữ hừ một tiếng, không nói nhiều.
Ầm...
Mà lúc này, một tiếng nổ vang đột nhiên vang lên.
Mặt đất quay cuồng, toàn bộ cung điện đều run rẩy.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Đi ra ngoài xem một chút.
Hai người đã ở đây một đoạn thời gian, bất quá Thạch Thanh Nham kia bị đánh lui, chỉ có Nhiếp Trung Phong ở nơi này.
Chẳng lẽ Nhiếp Trung Phong gây ra động tĩnh?
Hai người phi nước đại, chỉ thấy bên kia thiên tế, một vết nứt thật lớn, xé rách ra.
Giống như không gian vỡ vụn, làm cho người ta kinh hãi.
Một thân ảnh đứng giữa vết nứt, tư thế oai hùng bừng bừng.
-Nhiếp Trung Phong.
Nhìn thân ảnh kia, Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ đều sửng sốt.
- Tên này, đang làm cái gì?
Nhiếp Trung Phong, một trong những lão Tử Linh Tộc tộc, Cổ Thánh Đế hậu kỳ, cùng bọn họ tiến vào nơi này, tên này, tựa hồ quen thuộc nơi này hơn so với bọn họ.
Nhiếp Trung Phong huy động một cánh tay, vết nứt càng ngày càng cường lớn.
- Ngươi đang làm gì?
Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ phi thân mà đến, sắc mặt nghiêm túc.
Tên này, tựa hồ có mưu đồ.
- Ừ?
Nhìn thấy Mục Vân và Diệu Tiên ngữ, sắc mặt Nhiếp Trung Phong khẽ biến, nhưng vẫn chưa dừng lại.
- Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ, chúng ta đã nói xong, ai cũng không chậm trễ ai.
Nhiếp Trung Phong quát:
- Như thế nào, hiện tại nhìn thấy chỗ tốt, muốn kiếm một khoản?
- Chỗ tốt?
Mục Vân trầm giọng nói:
- Ngươi đang xé rách không gian, rõ ràng không phải cái gọi là chỗ tốt.
- Ừ?
Sắc mặt Nhiếp Trung Phong trầm xuống.
Chỉ trong chốc lát, Nhiếp Trung Phong đột nhiên nở nụ cười.
- Mục Vân, ngươi quá mạnh, tiến bộ quá nhanh.
- Cho nên ngươi nhất định phải chết, Tiêu Thanh Phong ở đây, Linh Kình tộc trưởng cho dù ra tay, cũng không giết được ngươi.
- Nhưng tự nhiên có người có thể giết ngươi.
Nhiếp Trung Phong vừa nói, sắc mặt Diệu Tiên Ngữ nhất thời thay đổi.
- Ngăn hắn lại.
Diệu Tiên quát:
- Hắn muốn mở ra không gian truyền tống trận.
Mục Vân cũng hiểu rõ.
Tử Linh tộc hiện tại vô kế khả thi đối với hắn.
Nhưng một khi hắn đạt tới Cổ Thánh Đế đỉnh phong, người gặp tai nạn không chỉ là Tử Linh tộc.
Còn có người phía sau Tử Linh tộc.
Và một khi điều này xảy ra, nó sẽ là một mất mát rất lớn.
Diệu Tiên Ngữ mất tích, Đan Đế phủ vẫn chưa từng buông tha tìm kiếm.
Nếu Đan Đế phủ tìm được Diệu Tiên Ngữ, Tử Linh tộc kia, ngay cả người sau lưng cũng muốn chết.
Tử Linh tộc biết điểm này, hiện tại sốt ruột, chuẩn bị mời người phía sau ra tay.
- Muốn mở ra, nằm mơ.
Ai biết được Nhiếp Trung Phong chuẩn bị mở ra truyền tống trận gì.
Nếu như thông đến vực giới cao cấp, đây chính là có Quân vị cao thủ xuất hiện, hắn cho dù là Cổ Thánh Đế hậu kỳ, cùng Quân vị, cũng căn bản không thể đánh đồng.
Mục Vân cùng Diệu Tiên trong khoảnh khắc, giết ra.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Khí huyết Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ chấn động, nhao nhao lui về phía sau.
Một thân ảnh ngăn cản trước người.
Tử Linh Vương - Linh Kình.
Một trong bảy đại đế!
Linh Kình chắp tay mà đứng, sắc mặt lạnh nhạt.
- Diệu Tiên Ngữ, Mục Vân, ta thật sự không nghĩ tới, hai người các ngươi sẽ mang đến cho Tử Linh tộc chúng ta phiền toái lớn như vậy.
Linh Kình hiện tại, sắc mặt lạnh nhạt, thanh tiếng lãnh.
Mà ở bên cạnh, ba lão giả Cổ Thánh Đế hậu kỳ, nhất nhất đứng vững.
Mà đây cũng là nội tình cường đại nhất của Tử Linh tộc.
- Linh Kình!
Sắc mặt Mục Vân âm trầm.
- Xem ra, ngươi sớm đã có chuẩn bị, nhất định phải tìm thành cổ, cũng không phải muốn lấy được di tích của Cổ Thiên Uyên, mà vì nơi này để lại một tòa truyền tống trận?
- Truyền thừa của Cổ Thiên Uyên, tự nhiên muốn lấy, nhưng so với sinh tử của Tử Linh tộc ta, cái nào quan trọng hơn?
- Mục Vân, đây đều bị ngươi bức.
Linh Kình liên tục mang theo tam đại Cổ Thánh Đế hậu kỳ vô địch, hiện tại ngăn cản trước người Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ.
Nhiếp Trung Phong quát:
- Tộc trưởng đại nhân, còn cần một chút thời gian, mới có thể thành công.
- Ta hiểu, tuyệt đối sẽ không để cho người ta quấy rầy đến ngươi.
Trong phút chốc, từng đạo khí tức bốc lên.
Bốn thân ảnh, bức thẳng đến Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ.
- Linh Kình, ngươi quả nhiên không từ bỏ ý định.
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
Tiêu Thanh Phong sải bước mà đến, xuất hiện bên cạnh Mục Vân.
- Ta còn tưởng rằng tông chủ không động đây!
Mục Vân cười nói.
- Tiểu tử thúi, nhận được tin tức ta liền tới, ai biết ngươi chạy xa như vậy.
Tiêu Thanh Phong cười cười.
- Ngươi thông báo cho Tiêu Thanh Phong?
Nhiếp Trung Phong hừ một tiếng.
- Ngươi nghĩ rằng ta giống như ngươi? Mật địa lớn như vậy, một mình ta có thể nuốt không nổi, Tiêu Dao Sơn chính là tông môn của Mục Vân ta.
Đối với ước định đó, Nhiếp Trung Phong hiển nhiên lừa gạt hắn. Chỉ là hắn, làm sao không phải lừa gạt Nhiếp Trung Phong.
Thiên Thánh Đế của Tử Linh tộc cùng Cổ Thánh Đế của Tiêu Dao Sơn hiện tại đều đến.
Trong cổ địa, có chút náo nhiệt.
- Linh Kình, ngươi mưu kế như vậy, không khỏi vô sỉ một chút?
Tiêu Thanh Phong mở miệng.
- Đệ tử Tiêu Dao Sơn ta, là ngươi nói giết liền giết sao?
- Tiêu Thanh Phong, ngươi nói rất hay!
Một tiếng quát vang lên.
Nham Ma Đế.
Đến rồi.
Nham Ma Đế bộc phát sát khí, bên cạnh có Thạch Thanh Nham đi theo.
- Mục Vân, nạp mạng đi.
Nham Ma Đế tức giận không thể cưỡng lại.
Tiêu Thanh Phong lại khó hiểu.
Mục Vân ho khụ, thấp giọng nói:
- Thạch Loạn Vũ, Thạch Kiên, Thiết Công, Thiết Thủ, bị ta giết...
Nghe được lời này, Tiêu Thanh Phong sửng sốt.
- Ngươi tiểu tử thúi này...
Tiêu Thanh Phong nhịn không được cười mắng.
Mục Vân là Cổ Thánh Đế trung kỳ, giết bốn Cổ Thánh Đế. Không thể tin được.
- Tông chủ, hiện tại cũng không phải là thời điểm đắc ý.
Hiển nhiên, Nham Ma Đế cùng Tử Linh Vương đều chạy tới tìm hắn.
Hôm nay không cẩn thận một chút, thật đúng là sẽ lật thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận