Vô Thượng Thần Đế

Chương 2174: Điên rồi phải không

Không bao lâu, trên mặt Đấu Phong đột nhiên lộ ra mỉm cười.
Hắn sợ?
Tại sao hắn phải sợ?
Đấu Phong đột nhiên nghĩ đến, hắn là tứ phẩm Kim Tiên, Mục Vân cho dù một kiếm trảm Cổ Ngọc Sinh, thế nhưng, đó cũng là Cổ Ngọc Sinh cùng Vương Tâm Nhã hai người triền đấu hồi lâu mới phát sinh biến hóa như thế.
Tại sao hắn phải e ngại?
Mà giờ khắc này, trong lòng Mục Vân tràn đầy lửa giận.
Hắn muốn Vương Tâm Nhã giao chiến cùng Cổ Ngọc Sinh, thể hiện ra thiên phú của Vương Tâm Nhã về âm tu chi đạo.
Thế nhưng không nghĩ tới, Đấu Phong thế mà mặt dày vô sỉ dùng ám tiễn đả thương người.
Hắn kiểm tra thân thể Vương Tâm Nhã, độc tố mặc dù khó mà thanh trừ, thế nhưng hắn có biện pháp, bất quá, hiện tại cần một ít dược liệu.
Đấu Phong không cho.
Vậy liền giết!
Mục Vân mới mặc kệ, gia hỏa này đến cùng là nhi tử của ai.
Động đến nữ nhân của hắn, nhất định phải chết.
- Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, giao, hay không giao?
Giọng Mục Vânđã trở nên lạnh lùng.
- Giao? Ngươi cũng phải có tư cách để ta giao mới được.
Đấu Phong cười nhạo một tiếng, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay.
- Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi bế quan thật bế ra một con đường, thế mà may mắn đến nhị phẩm Chân Tiên, hôm nay, ta càng không thể tha cho ngươi.
Đấu Phong vừa dứt lời, cầ, kiếm giết ra.
Mà giờ khắc này, trong mắt Mục Vân lại mang theo cười lạnh.
Lúc trước kiếm tâm của hắn chính là tịch diệt kiếm tâm, trước đó lĩnh ngộ kiếm giới, lại không có thuộc tính.
Cũng nhờ gần đây hắn mới đưa tịch diệt kiếm tâm vào bên trong kiếm giới của mình.
Tịch diệt kiếm giới, hiện tại trải rộng.
Khí tức cường hoành tràn ngập.
Khí tức điên cuồng càn quét tới Đấu Phong.
Mà trong chớp nhoáng, Đấu Phong cảm giác được quanh người băng lãnh, tụ tập lực lượng không gian, phòng ngự quanh người.
Thế nhưng Mục Vân hiện tại lại lần nữa đánh tới.
Một kiếm, lại một kiếm.
Kiếm kiếm bức bách, không bao lâu, Đấu Phong chật vật lui lại từng bước, nhìn qua, thực sự khó mà chống đỡ được.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người lộ ra không thể nào hiểu được.
Mục Vân, làm sao…?
Mà những người khác lại thế nào cảm giác được uy lực kiếm giới của Mục Vân, chỉ thấy Đấu Phong bị động bị đánh, cất bước khó khăn, càng ngày càng không chịu nổi.
Mục Vân cười lạnh.
Gia hỏa này tự mình muốn chết, hắn liền thành toàn.
- Tam Ấn Trảm Thanh Liên!
Chém ra một kiếm, Mục Vân tuyệt không dừng lại, trong chốc lát, trong lòng bàn tay trường kiếm biến mất không thấy gì nữa, Mục Vân lại đấm một quyền giết ra.
Kiếm thu, quyền ra.
Trong lúc này, quả thực không có gì khác biệt.
Thế nhưng giờ khắc này, tốc độ chuyển biến quá nhanh.
Khanh...
Phanh...
Hai tiếng, cơ hồ không phân tuần tự vang lên.
Mục Vân bỗng nhiên rút lui.
Thế nhưng một bên khác, cả người Đấu Phong tê liệt ngã xuống trên mặt đất, trên dưới toàn thân giống như không có một tia khí lực.
Nếu không phải còn hít thở, còn có khí tức sinh mệnh, tất cả mọi người cho rằng hắn đã chết.
Nhưng gia hỏa này bây giờ tuyệt không chết.
Nhìn kia Đấu Phong nằm trên mặt đất, Mục Vân tới gần.
Hơi thở hổn hển, Mục Vân quát:
- Một lần cuối cùng, dược liệu tam thập tứ phong ở đâu?
Nhìn thấy mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt mình, Đấu Phong triệt để mộng.
Tử vong, cách mình gần như thế.
Đấu Phong run rẩy, trong tay xuất hiện một mai tiên giới.
- Đều tại... Ở nơi này!
Hắn thậm chí không biết, mình như thế nào nói những lời này.
Mà đổi thành một bên, Thiết Giang Hà đã triệt để trợn tròn mắt, kém chút tè ra quần.
- Tính ngươi thức thời, đã như vậy, ta sẽ để ngươi chết thống khoái một ít!
Cái gì?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Đấu Phong triệt để ngốc.
Mục Vân thế mà còn muốn giết hắn.
Gia hỏa này điên rồi phải không?
Kiếm, giơ lên, nháy mắt rơi xuống.
Tất cả mọi người ngốc.
Mục Vân, thật dự định giết.
Lại giết, đó chính là nhi tử của phong chủ thứ hai.
Nhị thập phong cùng nhị thập nhất phong thật sẽ phát điên.
Ông...
Nhưng ngay khi trường kiếm Mục Vân rơi xuống, trong tích tắc đụng vào mi tâm Đấu Phong, một tiếng vù vù vang lên.
Một sát na này, tất cả mọi người cảm giác được, thân thể của bọn hắn, không cách nào động đậy.
Một cỗ lực lượng vô hình một mực cầm cố bọn hắn.
Loại cảm giác này mặc dù không khó chịu, thế nhưng đột ngột giống như toàn bộ thời gian đều ngừng lại.
Mà giờ khắc này, lão giả đang một mực loay hoay hoa thảo đi lại chậm chạp, tập tễnh đi tới.
- Người trẻ tuổi, hắn thương tổn thê tử ngươi, ngươi chém hắn một tay phát tiết, cần gì phải đưa hắn vào chỗ chết?
Lão giả từng bước đi tới, vượt qua Mục Vân, đến trước người Vương Tâm Nhã, nói:
- Tuy có sai, không đến nổi mất mạng, xem mặt mũi của lão hủ, tha cho hắn một mạng đi!
Lão giả uốn lưng, trên đầu mang theo một cái nón cỏ, đến đến trước người Vương Tâm Nhã, vung tay.
Sát na, Vương Tâm Nhã chỉ cảm thấy, cỗ băng lãnh kia triệt để tiêu tán.
Một tiếng tinh khiết vang lên trong đầu của mình.
Hết thảy tạp niệm biến mất không thấy gì nữa.
Độc, tiêu mất!
Mà giờ khắc này, toàn bộ thế giới lại lần nữa khôi phục bình thường.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn lão giả trước mắt.
Trong mắt bọn hắn, lão giả này thực sự rất đặc thù, rất kỳ quái.
- Như tiền bối nói, thê tử của bây giờ ta không sao, ta bỏ qua cho người này một mạng.
Mục Vân gật đầu nói:
- Chỉ là, hắn thân là đệ tử tông môn, lạm dụng chức quyền của mình cùng một giuộc với Tần Tô trưởng lão kia, thôn tính linh tài của tam thập tứ phong ta, đây là vi phạm quy tắc tông môn.
- Đệ tử thân là đồ đệ của Lâm Văn Hiên, phong chủ tam thập tứ phong, một hơi này, quả quyết không có khả năng nuốt xuống, cho nên, cắt hắn một tay.
Mục Vân vừa dứt lời, vung tay, một kiếm rơi xuống.
Trong khoảnh khắc, một tiếng kêu thảm thiết truyền khắp toàn bộ đỉnh núi.
Một kiếm này Mục Vân dùng Tử Liên Yêu Hỏa phong bế, cho dù Đấu Phong muốn lần nữa mọc lại tay cụt, cũng không có khả năng.
- Độc của thê tử ngươi đã được giải.
Lão giả chậm rãi nói:
- Hiện tại, ngươi đã nhận được linh tài, cũng trừng trị người làm ác, có hài lòng?
Mục Vân chắp tay nói:
- Tiền bối minh giám, vãn bối chỉ vừa tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, theo vãn bối, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn là một địa phương giảng quy củ, chúng ta tiến vào nơi đây, không phải muốn gia nhập bên trong thế lực gia tộc nào, mà muốn bằng vào bản lãnh của mình, được tông môn thưởng thức, hi vọng lớn mạnh Kiếm Vực, dù sao, thân là một phần tử Kiếm Vực, trái có Cửu Nguyên tiên môn nhìn chằm chằm, phải có Huyết Vực Huyết Sát thần giáo, lòng lang dạ thú, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn là trụ cột Kiếm Vực, đệ tử không muốn nhìn thấy tồn tại không phù hợp quy tắc.
Mục Vân nói lời này có thể nói dõng dạc, ý chí chiến đấu sục sôi.
Lão giả nhìn Mục Vân, thần sắc không thay đổi, thế nhưng đáy mắt lại thêm ra một tia tán thưởng.
Nhưng trong lòng Mục Vân lại vô cùng buồn nôn.
Hắn hận không thể đêr lời mình mới vừa nói hoàn toàn trái ngược lại.
Kiếm Vực, bị diệt mới tốt.
Lão giả không nhìn Mục Vân, ngược lại rất thưởng thức nhìn Vương Tâm Nhã.
- Tiểu nha đầu, ta nhìn ngươi tựa hồ là âm tu, chủ tu tiếng đàn, ngươi học với ai?
Mục Vân vội vàng ra hiệu cho Vương Tâm Nhã.
Vương Tâm Nhã gật đầu nói:
- Khởi bẩm tiền bối, vãn bối chính là môn hạ đệ tử của âm Thánh Khúc U Cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận