Vô Thượng Thần Đế

Chương 2169: Tịch diệt kiếm giới (1)

Mũi tên này rất không tầm thường, có thể xuyên phá phòng ngự của Ninh Vô Song, như thế nào là vật phàm.
Hai người khẩn trương.
Ninh Vô Song lại đẩy hai người ra.
- Trảm Tiên Tiễn.
Ninh Vô Song trầm giọng nói:
- Trảm Tiên Tiễn, chính là bảo khí của đường chủ đệ nhất đường Huyết Sát thần giáo Lôi Đô, đây là thánh cấp Tiên khí, ta biết rõ, tiễn này, Lôi Đô cho nhi tử Lôi Hoa Vân mà hắn yêu thích nhất, Lôi Hoa Vân ra đi.
Một tiếng quát khẽ, lại không có người trả lời.
- Cẩn thận!
Ninh Vô Song hiện tại đi tới phía bên người Minh Hạo cùng Minh Nguyên nói:
- Trảm Tiên Tiễn, mặc dù chỉ có ba mũi tên, thế nhưng người thi triển có thể cách không thu hồi ba mũi tên ngay thời điểm tiễn kình đến phần cuối.
Vừa nghe lời này, Minh Hạo cùng Minh Nguyên khẩn trương lên.
Nói như vậy, ba mũi tên đã biến mất không thấy gì nữa, lúc nào cũng có thể xuất hiện.
- A...
- A...
- A...
Mà ngay hiện tại, ba tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Ninh Vô Song trơ mắt nhìn, mũi tên từ một cái phương hướng khác phóng tới, ba tên đệ tử nháy mắt ngã xuống đất khí tuyệt.
Thấy cảnh này, Minh Hạo cùng Minh Nguyên chuẩn bị đuổi theo.
- Minh Nguyên ngươi đi, ta bảo hộ Ninh thiếu gia.
- Ừm!
Minh Nguyên vừa dứt lời, rời đi.
Mà giờ khắc này, Ninh Vô Song vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía.
Không bao lâu, lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thế nhưng khi tiếng kêu vang lên, phương hướng mũi tên truyền đến đã ở một chỗ khác.
Tốc độ Minh Nguyên hiện tại lần nữa gia tăng, đuổi theo.
Thấy cảnh này, mấy người tại chỗ đều giật mình.
- Là một đối thủ rất khó đối phó, không ngừng chuyển đổi vị trí, để chúng ta không cách nào đuổi bắt hắn.
Ninh Vô Song bình tĩnh nói:
- Ngươi cũng đi đi, Minh Hạo, ngươi cùng Minh Nguyên hai người tra tìm, thuận tiện hơn rất nhiều.
- Thế nhưng ngươi...
- Ta không sao, Trảm Tiên Tiễn mặc dù bá đạo, thế nhưng vừa rồi tuyệt không đâm trúng chỗ yếu hại của ta!
Ninh Vô Song lần nữa nói:
- Kẻ này không dám lộ diện, chỉ sợ có hai nguyên nhân, một nguyên nhân là, Lôi Hoa Vân người này muốn mài chết chúng ta, cũng sẽ không lên tiếng nói chuyện, có một nguyên nhân...
- Cái gì?
- Chỉ sợ Lôi Hoa Vân bị người giết, lúc này cầm Trảm Tiên Cung cùng Trảm Tiên Tiễn, không phải Lôi Hoa Vân.
Nghe đến lời này, Minh Hạo sững sờ.
Nếu như quả thật Lôi Hoa Vân đã chết, người giết Lôi Hoa Vân tam phẩm Kim Tiên, nhất định là tứ phẩm thậm chí càng mạnh, trên tay lại cầm Trảm Tiên Cung, vậy bọn hắn lần này thật nguy hiểm.
- Hiện tại chưa chắc không có sinh cơ, còn có loại khả năng thứ ba.
Ninh Vô Song lần nữa nói:
- Nếu kẻ này thật là tứ phẩm Kim Tiên, một tiễn này đã muốn tính mạng của ta.
- Cho nên, vô cùng có khả năng, kẻ này không đến tứ phẩm Kim Tiên, đạt được Trảm Tiên Cung cùng Trảm Tiên Tiễn, là ngẫu nhiên, chúng ta có cơ hội.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Minh Hạo khom người, ngay lúc này, một tiếng xé gió vang lên, Minh Hạo không nói hai lời, đuổi theo.
Hai thân ảnh một trái một phải, giáp công lao tới.
Chỉ là, khi hai người đi tới chỗ mũi tên bắn ra lại không thấy vật gì.
Mục Vân căn bản không ở đó.
Hiện tại, Mục Vân thu liễm hồn tức, tránh né, không ngừng chuyển đổi vị trí, không ngừng bắn Trảm Tiên Tiễn.
Cứ tiếp tục tiêu hao, hơn mười người cũng không đủ hắn chậm rãi chơi.
Minh Hạo cùng Minh Nguyên hai người gấp gáp.
Mà giờ khắc này, Mục Vân lại cười nhạo một tiếng, không để ý tới hai người.
Hắn hiện tại là nhị phẩm Kim Tiên, hai người muốn tóm lấy hắn, không có đơn giản.
Mà lúc này một bên khác, Ninh Vô Song nuốt vào một viên đan dược, sắc mặt hơi khó coi, đôi mắt bắn ra từng đạo ánh sáng.
Đột nhiên, hắn quát khẽ một tiếng, tiến lên, khí tức toàn thân nổ bể ra.
Sát na, hết thảy trong vòng phương viên trăm dặm toàn bộ sơn lâm đều sụp đổ, hóa thành phế tích.
Các đệ tử lúc này kinh ngạc ngây người.
Lần nữa nhìn về phía giữa núi rừng, thân ảnh tất cả mọi người triệt để bại lộ.
Làm xong hết thảy, Ninh Vô Song há miệng thở hổn hển.
Trước đó bị Mục Vân bắn trúng một tên, Trảm Tiên Tiễn mang theo lực phá hoại cường đại, tiêu hao khí tức huyết nhục của hắn, đã để hắn có phần khó mà hô hấp.
Mặc dù nuốt vào một viên đan dược, thế nhưng cũng có vẻ không làm nên chuyện gì.
Chiêu này, phá hủy sơn lâm trong phạm vi trăm dặm, hắn càng hao phí tâm thần.
Vết thương bị khẽ động, máu tươi lần nữa chảy ra.
- Mục Vân!
Trong chốc lát sơn lâm hủy hoại chỉ, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Nhìn kỹ lại, không phải Mục Vân thì là ai.
Nhìn thấy Mục Vân, Ninh Vô Song cơ hồ lại muốn phun máu.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ là Mục Vân đang làm trò quỷ.
- Nhị phẩm Kim Tiên.
Cẩn thận quan sát khí tức Mục Vân, phát hiện khí thế Mục Vân cường hoành, không chỉ là nhất phẩm Kim Tiên, Ninh Vô Song thất kinh.
- Minh Hạo, Minh Nguyên, giết hắn.
Ninh Vô Song quát khẽ, hạ lệnh.
Hắn ngược lại muốn tự mình động thủ, thế nhưng mũi tên kia đến bây giờ còn chưa áp chế, không thể động thủ.
Minh Hạo cùng Minh Nguyên đều là tam phẩm Kim Tiên, hẳn là có thể ngăn chặn Mục Vân, chờ hắn ngồi nghỉ tạm một lát, có thể ra tay.
Hai thân ảnh, một người cầm kiếm, một người cầm đao, riêng phần mình giết ra.
Mà giờ khắc này, Mục Vân lại luân phiên bắn ra ba mũi tên.
Ba mũi tên lao thẳng tới Minh Hạo cùng Minh Nguyên.
Lần này chính diện ứng đối, hai người có chuẩn bị kỹ càng, khi bắn ra xong ba mũi tên, Mục Vân cầm U Ngữ Kiếm xông ra.
Kiếm minh hiện lên, thân thể Mục Vân nhẹ nhàng, thế nhưng kiếm trong tay lại rất trầm trọng.
Oanh...
Ba thân ảnh đánh nhau cùng một chỗ.
Mà giờ khắc này, trong trăm dặm hoang vu bị ba người chiến đấu, lần nữa khuấy động phong vân.
Mà những người còn lại thì cẩn thận hầu ở bên người Ninh Vô Song, để phòng ngừa những người khác đột nhiên giết ra.
Chỉ là, ba thân ảnh vừa mới giao thủ, một tiếng xé gió lại đột nhiên vang lên.
Lạc Thiên Hành xuất hiện bên trong phế tích, nháy mắt giết ra, ba trăm huyết vệ, dùng ưu thế nhân số, vây quanh hai ba mươi người còn lại.
- Đáng ghét!
Ninh Vô Song phẫn uất không thôi.
Hắn thân là đệ tử Ninh gia, cẩn thận từng li từng tí ở bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, như giẫm lên băng mỏng, lúc nào rơi vào kết cục thê thảm như thế.
- Thiếu chủ, đi trước đi.
- Đi?
Ninh Vô Song nghe đến lời này, càng tức giận.
Hắn một tứ phẩm Kim Tiên, đối mặt một Mục Vân chỉ là nhị phẩm Kim Tiên, hắn thế mà muốn chạy, nói đùa cái gì.
Ninh Vô Song quát:
- Các ngươi sợ cái gì? Minh Nguyên cùng Minh Hạo là tam phẩm Kim Tiên, hai người bọn họ giết chết Mục Vân, bọn gia hỏa này, tự sụp đổ, giữ vững.
- A...
- Phốc...
Nhưng Ninh Vô Song vừa nói dứt lời, giữa không trung đột nhiên vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.
Đám người nhìn lại, phát hiện, hai tiếng kêu thảm thiết không phải tới từ người khác, chính là tới từ Minh Nguyên cùng Minh Hạo huynh đệ hai người.
Trên lưng hai người cắm hai mũi tên.
Hai mũi tên trúng đích, máu tươi chảy ngang, khí tức Minh Nguyên cùng Minh Hạo cũng dần dần tiêu tán...
Bạn cần đăng nhập để bình luận