Vô Thượng Thần Đế

Chương 965: Phát hiện người phía sau

Mộc Thanh Thiêm đã sớm chuẩn bị kỹ càng nâng hai tay lên, hưu hưu hưu tiếng xé gió lên.
Từng đoạn từng đoạn gai gỗ lúc này bỗng nhiên xuất hiện, toàn bộ rơi xuống đến trên thân thể Cương Ngạc kia.
Chỉ là phòng hộ mặt ngoài thân thể Cương Ngạc thực sự quá mức cứng rắn, gai gỗ trừ có thể xuyên thấu bộ vị thân thể bị thương rất nặng của Cương Ngạc, địa phương khác, căn bản không có cách xuyên phá.
Nhưng một ít làm bị thương đã đầy đủ để Mục Vân thi triển.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, Mục Vân giờ phút này thi triển ra thiên hỏa.
Chỉ là lần này, hắn thi triển lại không phải chỉ có thiên hỏa.
Mà chuyển toàn bộ khí tức cửu nguyên trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí hóa thành hỏa nguyên khí tức, oanh sát ra ngoài.
Một kích này, không đơn thuần là thiên hỏa công kích, càng là Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí công kích.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, một hỏa cầu nổ tung.
Hỏa cầu vọt lao thẳng tới Hải Ngọc Cương Ngạc, tiếng ầm ầm nổ triệt để vang lên.
Tiếng oanh minh tiếp tục trọn vẹn nửa khắc đồng hồ mới kết thúc.
Oanh minh kết thúc, hai tay hai bên Mộc Thanh Thiêm, xiên gỗ phân ly, thủy chung nín thở, không dám khinh thường.
Mà Mục Vân đứng giữa không trung, nhìn phía dưới, từ từ thở ra một hơi.
Thẳng đến cuối cùng, nhìn thấy Hải Ngọc Cương Ngạc cháy đen một mảnh, Mộc Thanh Thiêm lúc này mới buông xuống cảnh giới.
Nhưng trong mắt lại là vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Nổ chết!
Tuy nói cái này Hải Ngọc Cương Ngạc bị thương nặng, phòng ngự giảm xuống, thế nhưng cũng không có khả năng bị nổ chết?
Vừa rồi nàng cùng Mục Vân phối hợp, cũng vẻn vẹn để những thạch mãng kia không dám tới gần, bọn hắn mới thừa cơ rời đi.
Nhưng bây giờ, nổ chết cũng không phải Thạch Mãng mà là Cương Ngạc càng cường đại hơn.
Thực sự để người khó tin.
- Mạnh!
Mộc Thanh Thiêm nhìn Mục Vân, dựng dựng ngón cái.
Nàng cũng không cho rằng mình làm bị thương một chút kia liền có thể quyết định Mục Vân nổ chết tên hỏa này.
- Nhờ có Mộc sư tỷ!
Mục Vân giờ phút này chắp tay, lần nữa thở ra một hơi.
Hắn lần này lợi dụng tam đại thiên hỏa, toàn bộ chuyển hóa thành cửu nguyên khí tức.
Thời điểm hắn đỉnh phong, cho dù một phần mười lực lượng đã đủ đối phó súc sinh này.
Chỉ là hiện tại, nhận nhục thân cùng chân hồn không cân đối ảnh hưởng, lực lượng cửu nguyên khí tức cũng không cách nào phát huy ra công hiệu cường đại nhất.
Nhưng dù cho như thế, lực lượng bạo tạc lần này cũng không thể khinh thường.
Giờ phút này, Tử Cực Dương Quả ở chỗ này, thế nhưng Mục Vân tuyệt không dự định giờ này đi lấy.
Lần này sáu người hợp tác, bọn hắn vì Cửu Vĩ Tuyết Sơn Linh Hồ, mà cho dù hiện tại hắn lấy, có đi được ra ngoài hay không cũng khó nói.
Bởi vì giờ khắc này, hắn lần nữa cảm giác được, trận pháp ở cửa động lần nữa bị kích thích.
Lại có người tiến đến.
Là người hay Thánh thú?
- Đáng chết, đáng chết!
Nhìn thấy đồng bạn của mình bị giết, con Cương Ngạc kia giờ phút này miệng nói tiếng người, phẫn nộ quát:
- Đám nhân loại ti bỉ các ngươi, ta giết các ngươi
- Hợp lực vây công, nó sắp không được!
Ngay tại giờ phút này, sắc mặt Tần Hiên phát lạnh, hai quả cầu một thủy một hỏa trước người ngưng kết, ném ra.
Cương Ngạc nhìn thấy cử động lần này, lân giáp toàn thân dựng thẳng lên, phát ra tiếng đinh đinh đinh, không để ý Thủy Thiên Nhất, Thạch Nghiễn ngăn cản, vọt thẳng ra.
- Cẩn thận!
Nhìn đến đây, Thủy Thiên Nhất biến sắc, một màn nước xuất hiện tại trước người Tần Hiên.
Cùng lúc đó, khóe miệng Thạch Nghiễn lại hiện ra lên một vòng tiếu dung, đằng không bay lên, tới gần bệ đá.
- Thạch Nghiễn, ngươi làm gì?
Không nghĩ tới Thạch Nghiễn thế mà vọt lao thẳng tới Tử Cực Dương Quả, Thủy Thiên Nhất giờ phút này vừa bốc phát sát chiêu, chưa hồi lực lượng, quát.
- Làm gì?
Thạch Nghiễn cười lạnh nói:
- Hợp tác cùng các ngươi, ta nào có lấy được chất béo, Tử Cực Dương Hoa, ta mang đi, đương nhiên tìm đệ tử Tiên Nham các ta thiết hạ cạm bẫy, chờ đợi Cửu Vĩ Tuyết Sơn Linh Hồ.
- Ngươi nằm mơ!
Sắc mặt Thủy Thiên Nhất phát lạnh, xông tới.
Nhưng Cương Ngạc tựa hồ nhìn thấy đội ngũ phát sinh tranh chấp, biết đám người tâm ý bất hòa, ngăn lại Thủy Thiên Nhất.
Răng rắc một tiếng vang lên, Tử Cực Dương Hoa bị Thạch Nghiễn rút ra toàn bộ từ tận gốc đến ngọn.
Trong chớp nhoáng này, sắc mặt Thạch Nghiễn dữ tợn, khinh thường nhìn mấy người, bay lên không.
- Muốn đi!
Hiện tai, Mục Vân nhìn Thạch Nghiễn bay lên không, đuổi kịp.
Dọc theo con đường này, gia hỏa này châm chọc khiêu khích mình, Mục Vân đã sớm chịu không được.
Lần này, không nghĩ tới Thạch Nghiễn bộ ra mặt quỷ.
Mục Vân nào còn có thể buông tha cho hắn.
THẠCH Nghiễn bất quá là Vũ Tiên cảnh tứ trọng, trước đó là bởi vì hợp tác, Mục Vân không để ý hắn, nhưng bây giờ, cho dù Mục Vân chỉ có thực lực Vũ Tiên cảnh nhị trọng, nhưng Vũ Tiên cảnh tứ trọng Thạch Nghiễn, hắn thật không để trong mắt.
Thạch Nghiễn nhìn thấy Mục Vân đuổi theo, đưa tay ra sau lưng hất lên, một vách đá ngăn cản, Mục Vân hóa bàn tay thành đao, cắt vách đá kia thành hai khối.
- Làm sao có thể!
Nhìn thấy Mục Vân thế mà không nhìn hắn ngăn cản, sắc mặt Thạch Nghiễn kinh biến.
Trong lòng thầm mắng một tên biến thái, Thạch Nghiễn phi không bay lên rời đi.
Đông!
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, ngoài dự liệu, sơn động thoạt nhìn không có bất kỳ ngăn cản nào, giờ phút này lại phịch một tiếng, giống như một tầng bích chướng vô hình ngăn cản thân thể Thạch Nghiễn.
Thạch Nghiễn bị va chạm thất điên bát đảo, hoàn toàn không biết đông nam tây bắc.
Mà giờ khắc này, Mục Vân lại nắm lấy thời cơ, Lạc Tuyết Thần Châm xuất thủ, hóa thành một đạo lưu quang mỏng không thể nhận ra, vọt lao thẳng tới trong đầu Thạch Nghiễn.
Thạch Nghiễn bị đụng, kêu thảm một tiếng, phi tốc rơi xuống.
Mục Vân lại tiếp nhận Tử Cực Dương Hoa, không nói hai lời, để vào bên trong Tru Tiên Đồ, mặc cho thi thể Thạch Nghiễn rơi xuống trên bệ đá phía dưới.
Phanh...
Chỉ là giờ phút này, toàn thân Hải Ngọc Cương Ngạc dựng lên gai nhọn, thi thể Thạch Nghiễn vừa rơi xuống phía trên, phịch một tiếng, bị lân giáp đâm thủng thân thể từng mảnh, chết đến mức không thể chết thêm.
Mục Vân lặng yên không một tiếng động thu hồi Lạc Tuyết Thần Châm, nhẹ nhàng nhảy xuống.
- Trước tiên giải quyết Hải Ngọc Cương Ngạc lại nói.
Tần Hiên giờ phút này mở lời.
Tử Cực Dương Hoa đã đến trong tay Mục Vân, bọn hắn không cần lo lắng, trước tiên cái này giải quyết Hải Ngọc Cương Ngạc mới tốt.
- Được!
Vừa dứt lời, năm người lần nữa liên hợp lại, có tiêu hao trước đó, lại thêm Mục Vân cùng Mộc Thanh Thiêm phối hợp, Hải Ngọc Cương Ngạc rõ ràng có phần không chịu nổi.
- Nó muốn chạy!
Thủy Thiên Nhất lúc này quát.
- Để nó chạy!
Tần Hiên vừa định xuất thủ, Mục Vân lại lôi kéo Mộc Thanh Thiêm, lách mình né tránh.
Vừa rồi hai người đứng tại lối ra, giờ phút này nhìn thấy Cương Ngạc vọt tới, thân hình tránh ra, để Cương Ngạc hướng xông ra cửa hang.
- Mẹ nó mẹ nó!
Chỉ là ngay tại giờ phút này, chỗ lối vào một tiếng hét to hùng hùng hổ hổ đột nhiên vang lên.
Còn có người ở nơi này?
Nghe được tiếng mắng, năm người ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận