Vô Thượng Thần Đế

Chương 1181: Nghịch chuyển khắc chế (2)

Giữa hai người đến cùng trò chuyện cái gì, mọi người ở đây không có một người nghe được rõ ràng.
Chỉ là dần dần, Mục Vân vừa dứt lời, Vô Cực Ngạo Thiên trịnh trọng nhìn Mục Vân, cuối cùng, chậm rãi nhẹ gật đầu.
- Tất cả mọi người thối lui!
Vô Cực Ngạo Thiên quát khẽ một tiếng nói.
Cái gì?
Thối lui?
Làm chiêu trò gì đây?
Hiện tại thối lui, đây không phải là một con đường chết sao?
- Ta bảo các ngươi, tất cả mọi người thối lui!
Vô Cực Ngạo Thiên lần nữa nói:
- Chẳng lẽ, các ngươi hiện tại tử thủ ở đây thì sẽ có đường ra? Hỏa Lựu cuối cùng vẫn sẽ phá vỡ đại trận, nếu các ngươi có người nào có biện pháp giải quyết gia hỏa này, ta có thể để các ngươi đến chủ đạo.
Vô Cực Ngạo Thiên khua tay nói.
Nhìn thấy thần thái Vô Cực Ngạo Thiên ngạo nghễ, mọi người đều cúi đầu.
Nếu như ngay cả Vô Cực Ngạo Thiên cũng không có cách nào, vậy bọn hắn càng không cần nhắc tới.
Vô Cực Ngạo Thiên được xưng là Chí Tôn mạnh nhất mấy ngàn tiểu thế giới, không phải xưng cho đẹp.
- Thối lui liền thối lui!
Ngọc Huy Nhân giờ phút này mở miệng, sắc mặt bất thiện, hừ một tiếng, một bước rời khỏi.
Đế Văn nhìn Mục Vân quăng tới ý cười yên tâm, cuối cùng cũng nhẹ gật đầu lui xuống.
Chỉ là hắn tuyệt không rời khỏi vị trí quá xa, một khi Mục Vân phát sinh bất trắc gì, hắn có thể cam đoan mình xông lên ngay.
Cùng nhất thời, những người khác cũng dần dần rời khỏi.
Vô Cực Ngạo Thiên nói không sai, bọn hắn cho dù toàn bộ tụ tập tại nơi này, cũng căn bản không cách nào ngăn cản Hỏa Lựu, chẳng bằng nhìn xem, vừa rồi Mục Vân đến cùng nói thứ gì với Vô Cực Ngạo Thiên.
- Thối lui, ngươi xác định có nắm chắc?
- Đương nhiên, tự tin trăm phần trăm, tiền bối và ta liên thủ, nhất định phá không thể nghi ngờ.
Mục Vân khẽ mỉm cười, trên mặt không nhìn ra hỉ nộ.
Thấy cảnh này, trong lòng Vô Cực Ngạo Thiên lại cảm giác được vẻ kiêng kị.
Tiểu tử này đến cùng là cái gì cho hắn tâm thái tự tin như vậy?
Thực lực cảnh giới Sinh Tử cảnh tam trọng?
Trước mắt nơi này võ giả Sinh Tử cảnh tam trọng cũng có một bó to, tiểu tử này chẳng lẽ còn có át chủ bài?
- Tiền bối tiếp theo cần phối hợp ta.
Mục Vân vừa dứt lời, hai tay mở ra.
Rầm rầm tiếng nước chảy lúc này đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy Mục Vân cử động, một số võ giả lại nhịn không được bật cười.
Thủy?
Đạo lý thủy khắc hỏa, bọn hắn đương nhiên biết.
Trong này hơn vạn người, cũng không phải không có cường giả tinh thông Thủy hành lực lượng.
Thế nhưng bọn hắn phát hiện, thủy bình thường căn bản không có lực áp chế Hỏa Lựu.
Cho dù một ít cao nhân thu phục một chút dị thủy, cũng vẻn vẹn xem như cân sức ngang tài cùng Hỏa Lựu, căn bản không có cách áp chế hắn.
Nước có thể khắc lửa là không sai, thế nhưng khi hỏa thế cường đại đến trình độ nhất định, thủy, chỉ có thể là vật hi sinh.
Còn tưởng rằng Mục Vân có biện pháp gì, không nghĩ tới nghẹn nửa ngày nguyên lai chính là cái này, ánh mắt đám người không khỏi lộ ra một tia thất vọng.
- Tiền bối, bắt đầu động thủ!
Chỉ là giờ phút này Mục Vân mới không để ý tới bọn hắn nghĩ như thế nào, ra lệnh một tiếng, Vô Cực Ngạo Thiên vọt thẳng ra.
Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh Đại Trận đã mất đi đám người chèo chống, sắp vỡ vụn lúc này lại lần nữa được Vô Cực Ngạo Thiên một người chống đỡ.
Mất đi mấy ngàn người chèo chống, đại trận này bị Vô Cực Ngạo Thiên một người chống đỡ căn bản bất lực tiếp nhận lực lượng cuồng bạo của đối phương.
Tiếng tạch tạch tạch không ngừng vang lên, Vô Cực Ngạo Thiên một người chèo chống đại trận, thế nhưng Mục Vân đứng trên người Vô Cực Ngạo Thiên, căn bản bất vi sở động.
- Tiểu tử, ngươi đang giở trò quỷ gì?
Vô Cực Ngạo Thiên nhịn không được nói:
- Ta đỡ không được thời gian quá lâu.
- Ta biết!
Mục Vân vẫn không nhúc nhích.
- Hắc hắc, không nghĩ tới các ngươi thế mà tin tưởng một tiểu thí hài, hắn có thể vây khốn bản tôn? Nằm mơ.
Hỏa Lựu đánh ra một trảo vào phía trên Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh Đại Trận, tiếng răng rắc răng rắc càng thêm kêu dày đặc.
Đến trình độ này, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Toàn bộ đại trận, mắt thấy đã đến biên giới vỡ vụn.
Đại trận như mạch lạc nhân thể xuất hiện từng vết rách, mở rộng đến vị trí hai tay, hai chân, ngực, ngay sau đó là cổ, cuối cùng, dần dần hướng đến phía trán.
- Tiểu tử ngươi, chỉ kém một tia cuối cùng, lại không động thủ, chúng ta đều xong!
Cái trán Vô Cực Ngạo Thiên đã đầy mồ hôi.
Lúc này, đổi lại bất kỳ kẻ nào, đã sớm triệt để nhịn không được.
Nhưng hắn dù sao cũng là Vô Cực Ngạo Thiên, còn đang cố chèo chống.
Két...
Cuối cùng, toàn bộ đại trận, mắt thấy chỉ còn lại một khối giống như đỉnh đầu hoàn hảo không chút tổn hại.
Thế nhưng trong nháy mắt tiếng tạch tạch vang lên, Mục Vân động.
Vừa động, toàn bộ thân thể Mục Vân triệt để nổi lên sóng gió.
Dần dần, tiếng rầm rầm triệt để vang lên ở trong cơ thể hắn.
Dòng nước màu đen vang lên từ mỗi một nơi hẻo lánh trong thân thể của hắn.
Trong nháy mắt dòng nước vang lên, cả người Mục Vân bay ra.
Vừa bay ra, dòng nước trong thân thể của hắn hóa thành từng sợi tơ, những sợi tơ kia quấn quanh, hướng về phía vị trí giống như đỉnh đầu nhân thể đại trận mà tập trung vào.
Dòng nước tinh tế giống như sợi tơ kéo một cái liền đứt. Thế nhưng dù cho như thế, Mục Vân cũng không có một chút bối rối.
Giống như hắn giờ phút này biến thân thành một vị tú nữ, đang chuyên tâm toàn tâm toàn ý khắc vẽ một bức Phượng Hoàng đồ thuộc về mình.
Đinh...
Trong nháy mắt dòng nước quán chú đến Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh Đại Trận, tiếng leng keng vang lên, sợi tơ tinh tế, từng sợi xâm nhập vào bên trong đại trận.
Những mạch lạc như thân thể tàn tạ lúc này bị dòng nước rót vào, phát ra tiếng vui sướng đinh đinh đang đang.
Đại trận đang được chữa trị!
Thấy cảnh này, đám người kinh ngạc đến ngây người.
Đây coi là chuyện gì?
Đại trận vốn đã vỡ vụn, cũng bởi vì Mục Vân đưa vào một chút nước, đang phục hồi như cũ?
- Ừm?
Hỏa Lựu giờ phút này cũng phát hiện chỗ không đúng.
Hai tay của hắn bắt lấy đại trậ càng thêm dùng lực.
Xuy xuy...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, tiếng xuy xuy xuy xùy vang lên, trong nháy mắt hỏa diễm trên hai tay Hỏa Lựu đụng chạm đại trận, thế mà bắt đầu bốc lên khói trắng.
Những hỏa diễm kia dần dần dập tắt, lông tóc của hắn cũng bắt đầu tróc ra.
Đại trận khôi phục bình thường, không chỉ có thể ngăn cản hắn, thậm chí bắt đầu khắc chế hắn.
- Tại sao có thể như vậy?
Thấy cảnh này, Hỏa Lựu cả kinh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, chỉ là mồ hôi lạnh chưa kịp thành hình đã bị hỏa diễm trên người hắn giội tắt.
- Sao lại không như thế?
Mục Vân hừ một tiếng, sải bước ra.
Tiếng nước chảy rầm rầm vang lên, trên bầu trời lúc này giống như ức vạn Thủy Mẫu triển khai xúc giác, từng đầu, từng đạo khuếch tán ra.
TRONG khi từng đầu từng đạo Thủy Mẫu khuếch tán ra đến, hai tay Mục Vân vũ động, những ngấn nước kia nghe theo hắn hiệu lệnh, dựa theo quỹ đạo cố định, lan tràn ra.
Vô Cực Ngạo Thiên giờ phút này kinh ngạc phát hiện, tòa đại trận này tựa hồ đang cải biến.
Không!
Chính xác mà nói, là trọng sinh!
- Tiền bối, giờ phút này cũng không phải thời điểm sững sờ.
Mục Vân xoay người, sắc mặt tái nhợt dọa người, cái trán càng là mồ hôi tích táp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận