Vô Thượng Thần Đế

Chương 2292: Phỏng đoán của Vương Tâm Nhã (2)

Lão tổ tông của Huyết Vô Tình chính là Huyết Kiêu, nhưng Huyết Kiêu đã chết, vậy Huyết Vân này là ai? Cha của Huyết Kiêu? Ông nội? Con trai? Cháu trai?
Không đời nào.
Mục Vân vô cùng xác định, hắn và Huyết Kiêu sở dĩ trở thành huynh đệ sinh tử là có một điểm quan trọng nhất, chính là Mục Vân kiếp trước lớn lên trong ổ sói, mà Huyết Kiêu cũng là một mình được hổ nuôi lớn.
Hai người bọn họ đều không cha không mẫu, không huynh không đệ.
Hơn nữa, Huyết Kiêu, đã chết!.
Mục Vân lắc đầu để cho mình không còn suy nghĩ lung tung.
- Vân lang....
- Ừ?
- Thật ra có một điều làm ta rất buồn bực!
Vương Tâm Nhã hiện tại lắc đầu nói:
- Chàng không cảm giác Bích Thanh Ngọc đối xử với chàng rất tốt sao?
- Hả? Cái này... Có lẽ bởi vì ta đẹp trai hơn người, tài năng tuyệt đối, sự nhân cách quyến rũ.
- Đang ghét, ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng.
Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vân mặt dày. nói:
- Cẩn thận nghĩ lại, lúc trước chàng ở Nhất Diệp kiếm phái, bao gồm cả Thiên Kiếm lâu sau này, Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông giúp chàng, nhìn như rất có đạo lý, nhưng hiện tại kết hợp với thực lực của Bích Thanh Ngọc cùng Thất Võ Sinh, chàng nói xem vì sao bọn họ chịu giúp chàng? Chỉ vì mối quan hệ giữa chàng và Diệp Tuyết Kỳ?
- Vậy làm sao bọn họ biết quan hệ giữa chàng và Diệp Tuyết Kỳ? Nếu biết, chứng tỏ, bọn họ đã biết chàng chính là Mục Vân kiếp trước, cũng chứng tỏ, bọn họ tiếp cận chàng ngay từ đầu đã có mục đích.
Vương Tâm Nhã nghiêm túc nói:
- Không thân không thích, tại sao lại giúp chàng như vậy?
- Có đạo lý.
Vấn đề này, Mục Vân thật sự chưa từng suy nghĩ qua.
Hắn vẫn nghĩ mình là sợi dây liên kết giữa Diệt Thiên Kiếm Tông và Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông.
Nhưng hắn chưa từng tự hỏi, vì sao Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông cần hắn làm liên kết.
Giờ khắc này, Vương Tâm Nhã nói một câu đánh thức hắn.
Không thân không thích, Bích vì sao Lạc Hoàng Tuyền Tông lại giúp hắn?
Vương Tâm Nhã một lần nữa nói:
- Ta có một phỏng đoán to gan.
- Phỏng đoán gì?
- Tông chủ Bích Lạc Hoàng Tuyền tông là phụ thân của chàng.
Vừa nghe lời này, Mục Vân trợn tròn mắt.
Nếu trong miệng hắn có một ngụm nước, chỉ sợ nhất định phun ra mặt Vương Tâm Nhã.
- Ta thật ra cũng có một ý nghĩ to gan.
- Cái gì?
Vương Tâm Nhã kinh nghi hỏi.
- Có lẽ Bích Thanh Ngọc coi trọng ta, chuẩn bị để cho ta làm phu quân nàng, cho nên mới có thể giúp ta.
- Không biết xấu hổ.
Mục Vân hiện tại cười nói:
- Nói thật, nếu Mục Thanh Vũ biết, ta cũng không phải nhi tử của hắn, chỉ sợ còn không biết đối phó với ta như thế nào...
Không thể không nói, toàn bộ thân thể của Mục Vân hắn đều là chiếm cứ của Mục Vân kia, chỉ có hồn phách là hắn kiếp trước.
- Nói không chừng Mục thúc thúc kiếp trước cũng là cha chàng đây.
Nhìn Vương Tâm Nhã, Mục Vân nhất thời cười ha ha nói:
- Tâm nhi, từ khi nào nàng động não như vậy...
- Tôi luôn cảm thấy Mục thúc thúc rất quan tâm đến chàng... Hơn nữa, hắn ở trong Nam Vân thành có nhiều nhi tử như vậy, lúc đầu ở Tam Thiên Tiểu Thế Giới, Mục thúc thúc đã rất lợi hại, tại sao ở Nam Vân đế quốc nhiều năm? Làm tộc trưởng của một tiểu gia tộc, không chút uy phong.
- Chàng xem, sau khi chàng đến Trung Châu, Mục thúc thúc xuất hiện ở Trung Châu, chàng đến Tam Thiên tiểu thế giới, Mục thúc thúc sẽ xuất hiện ở Tam Thiên tiểu thế giới, chàng đến Tiên giới...
- Mục thúc thúc của nàng đâu?
Mục Vân cười hỏi.
- Còn chưa xuất hiện mà thôi.
Vương Tâm Nhã thở phì phò, nói:
- Không tin thì quên đi, chàng không cảm giác được tình cảm gia đình, có thể là chàng vẫn luôn chú ý ân oán kiếp trước, ta thân là người bên ngoài, lại chú ý rất rõ ràng.
Tình cảm gia đình...
Trong đầu Mục Vân hiện ra thân ảnh to lớn của Mục Thanh Vũ.
Thật vậy.
Mục Thanh Vũ rất yêu thương hắn, loại cảm giác này làm cho Mục Vân kiếp trước chưa từng hưởng thụ tình yêu của phụ thân thỏa mãn thật sâu.
Chỉ là, nếu Mục Thanh Vũ biết, hắn không phải Mục Vân chân chính kia, hắn sẽ yêu thương mình như vậy sao?
- Chờ ta gặp lại phụ thân rồi nói sau, có thể khi đó, ta đã là một vị Tiên Vương rồi!
Mục Vân cười khổ nói:
- Bất quá nói thật, khi nhìn thấy Nhậm Cương Cương, Nhậm Cương Cương trước kia là cánh tay trái đắc lực của phụ thân ta, nếu phụ thân thật sự có uy phong lớn như vậy, thì Nhậm Cương Cương không đến mức ở trong Thiên Kiếm lâu chứ. Vậy phải không?
- Đây cũng là...
Vương Tâm Nhã cũng mơ mơ màng màng.
Cụ thể rốt cuộc là tình huống gì, còn cần nhìn thấy Mục Thanh Vũ mới có thể biết được.
Hai người vùi đầu đi tới, xuyên qua từng tòa Phật điện, tiếp tục xâm nhập...
Mà cùng lúc đó, Tiên giới, Kiếm Vực, Nam Cực Chi Địa, Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông.
Bên trong thành trì màu đen ngạo nghễ đứng giữa sơn mạch, Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông bây giờ vẫn là Bạch Ngân cấp thế lực, an an ổn ổn phát triển, nên nộp cống phẩm thì vẫn nộp đủ, không chút ngừng nghỉ.
Dưới thành thị màu đen ngạo nghễ đứng sừng sững, sâu trong lòng đất, một thành thị giống nhau ngạo nghễ đứng thẳng.
Khác với thành trì màu đen trên mặt đất, nhìn kỹ tòa thành trì này sẽ thấy âm khí sâm sâm, làm cho người ta có một loại cảm giác rất đáng sợ.
Mà hiện tại, bên trong thành trì màu đen, trong một tòa đại điện cao lớn trăm thước.
Đại điện này có quy mô có chút nhỏ, hiện tại trong đại điện, một đạo thân ảnh có vẻ lo sợ bất an.
- Phong Tiên tiền bối, ngài đang lo lắng cái gì?
Kiếm Phong Tiên mặc bạch y, phong lưu phóng khoáng, trên khuôn mặt lại mang theo một tia ưu sầu.
- Vô Cực Ngạo Thiên, ta hỏi ngươi một vấn đề.
- Không dám nhận, mời tiền bối nói.
Sau khi biết người này chính là Một Kiếm Phong Tiên Kiếm Phong Tiên lừng lẫy vạn năm trước, Vô Cực Ngạo Thiên quả thực cảm giác mình chính là một đứa trẻ, nhớ năm đó, hắn ở trong tiểu thế giới, được tôn xưng là một trong thập đại tôn giả.
Nhưng bây giờ, mang giày cho người ta cũng không xứng.
- Làm một tông môn, tông chủ không có ở đây, người đứng thứ hai không có ở đây, người đứng thứ ba cũng không có ở đây, thân là người đứng thứ tư, ngươi có sốt ruột hay không?
- Sẽ...
Nghe được lời này, Vô Cực Ngạo Thiên sáng tỏ.
Hiện giờ bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông, không có tông chủ.
Mà Đại ngục Vương Bích Trung Thiên cùng tiểu thư Bích Thanh Ngọc cũng rời đi.
Nhị Ngục Vương cũng biến mất không thấy.
Chỉ có Tam Ngục Vương ở đây, hắn đúng là sốt ruột.
- Ha ha. Kiếm Phong Tiên, lão già ngươi tùy tiện lừa gạt ra một lão hồ ly Kiếm Thần Phủ, còn có chuyện ngươi không nắm chắc?
Đang lúc này, một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên.
Tiếng cười lớn vừa dứt, một đạo thân ảnh từ bên ngoài đại điện đi vào.
Người này một thân lam lũ, tóc rối bời, đi đường một thấp một chân cao, nhìn thấy người này, khóe miệng Kiếm Phong Tiên toát ra một tia cười khổ.
Vô Cực Ngạo Thiên lại lặng lẽ dịch về phía sau Kiếm Phong Tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận