Vô Thượng Thần Đế

Chương 1575: Giờ mới lộ răng nanh

- Tốt, đã như vậy, Mục Vân, ngươi theo bọn hắn tiến vào bên trong đi.
Phong Không nhìn đám người còn dư, nói:
- Mười người các ngươi nhớ lấy, nếu Mục Vân ở bên trong xảy ra vấn đề, không còn xuất hiện, dù mười người các ngươi sống, ta cũng sẽ để các ngươi triệt để táng thân ở chỗ này.
Nghe đến lời này, đám người Minh Hạo nhất thời câm như hến.
Mục Vân hiện tại đang trao đổi với Lạc Thiên Hành bên trong Tru Tiên Đồ.
- Trong này có thể vào chưa?
Mục Vân dò hỏi.
- Đương nhiên có thể tiến vào!
Lạc Thiên Hành hưng phấn nói:
- Trong này thế nhưng là thánh địa Hoàng Tuyền thành của Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta trước kia, bên trong bảo bối vô số, có thể lấy được thành tựu càng là vô số.
Nghe đến lời này, Mục Vân không thể không nói, hắn có chút động tâm.
Vẻn vẹn là đám người Phong Không, hiện tại mình bằng vào đại quân cốt nhân, đầy đủ quét ngang bọn hắn, căn bản không e ngại bọn hắn.
Nhưng đã đi đến một bước này, nếu nói hắn không quan tâm Hoàng Tuyền thành, đó mới là tà môn.
Chỉ là bên trong Hoàng Tuyền thành rõ ràng vô cùng hung ác, không cẩn thận, ngũ phẩm Nhân Tiên như hắn có khả năng nằm lại ở bên trong.
Cẩn thận nghĩ nghĩ, Mục Vân cuối cùng quyết định tiến vào bên trong.
Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.
Mục Vân hiện tại không bỏ xuống được những bảo tàng kia.
Những bảo tàng kia vẫn rất có lực hấp dẫn đối với hắn.
- Tốt, ta đi vào.
Mục Vân nhẹ gật đầu, cũng không chối từ.
Nhìn thấy Mục Vân sảng khoái đáp ứng, mấy người Phong Không không khỏi hoài nghi.
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng nghĩ đùa nghịch hoa chiêu gì, nếu không những người còn lại này, ta đều giết hết cho ngươi xem.
Thác Bạt Phong hung ác nói.
Nhìn thấy Thác Bạt Phong hung dữ, Mục Vân lại đầy chán ghét.
Ngươi muốn giết cứ giết thôi.
Mục Vân hắn mới không quan tâm.
Hắn và đệ tử bốn đại tông môn vốn không thân mật.
Mấy người Phong Không cho rằng hắn nguyện ý tiến vào bên trong bí tàng là bởi vì đám đồng bạn.
Quả nhiên buồn cười.
- Được rồi, đi nhanh về nhanh, chỉ để các ngươi điều tra bên trong phải chăng có nguy hiểm, nào cần nói nhảm nhiều như vậy.
Phong Không nhíu mày.
Thành trì hùng vĩ phía trước thực sự để hắn động tâm.
Nhưng bởi vì thành trì thực sự quá mức hùng vĩ, cho nên hắn mới có kiêng kị.
Nhưng trước mắt có đám người dò đường thượng hạng, hắn không dùng thì phí.
Mục Vân nhẹ gật đầu, nhìn mười người bị chọn, chậm rãi dậm chân, dọc theo mặt đất màu huyết hồng, tiến về phía bên trong cung điện màu đỏ...
Phía trước, đến cùng là cái gì?
Trong lòng Mục Vân tràn ngập chờ mong, trong lòng Phong Không càng nghĩ như vậy.
Đội ngũ mười người chậm rãi đi vào trong thành trì, cuối cùng, tiêu tán phía trên mênh mông huyết địa.
Thấy cảnh này, Thác Bạt Phong nhìn mười mấy người còn lại, mở miệng nói:
- Các ngươi đều thành thật một chút, nếu không, chết ngay bây giờ. Mà tốt nhất cầu nguyện, bọn hắn có thể sống ra, bằng không đợi tiếp theo đi vào chính là các ngươi.
Nghe đến lời này, mười mấy người còn lại hối hận không thôi.
Lần này vốn muốn đến thu hoạch một ít cơ duyên, nhưng bây giờ, lại biến thành đá dò đường cho người khác thu hoạch được cơ duyên.
Trong lúc mọi người đang chờ đợi, một bên khác, tiểu đội mười người đã đi vào bên trong Hoàng Tuyền thành.
- Hoàng Tuyền thành!
Đứng bên ngoài thành trì cao tới trăm mét, nhìn trên cửa thành cao mấy chục mét có ba chữ lớn huyết hồng, chiếu sáng rạng rỡ, thậm chí mặt ngoài tựa hồ còn chảy xuống máu tươi, mọi người nhất thời cảm thấy nội tâm nhỏ máu tươi.
Quá khủng bố!
Ba chữ lớn kia giống như là dùng máu tươi người cứng rắn, từng tầng từng tầng đắp lên.
- Đi thôi!
Nhìn cửa thành như miệng lớn như hoang thú trước mắt, Mục Vân gật đầu nói.
- Mục Vân, ngươi đi ở phía trước đi.
Minh Hạo giờ phút này mở lời:
- Đều bởi vì ngươi, mới có thể ra nhiều vấn đề như vậy, ngươi đi ở phía trước, dẫn đường cho chúng ta.
Nghe được lời Minh Hạo, Mục Vân thầm cười khổ.
- Bởi vì ta?
Mục Vân cười nói:
- Tựa hồ từ khi tiến vào bên trong sơn cốc, chính là các ngươi mang theo ta, hiện tại ngược lại trách đến trên người ta.
- Vậy ngươi không mở ra bí tàng chẳng phải được rồi?
Uy Vũ cũng âm dương quái khí nói.
Giờ khắc này, bọn hắn mới dám mở miệng.
Đám đệ tử Thiên Kiếm lâu kia thực sự quá mạnh, bọn hắn căn bản không phải đối thủ.
Mà những người kia tâm ngoan thủ lạt, động một chút lại giết người, thực sự quá khủng bố.
Nhìn bộ dáng mấy người hiện tại, Mục Vân lại âm thầm cười lạnh.
- Nhìn ra được, là ta trên đường đi ẩn nhẫn đối đãi các ngươi, để các ngươi cho rằng ta yếu đuối dễ lấn?
Mục Vân nhìn mấy người, đột nhiên mở lời:
- Hiện tại, tiến vào bên trong thành, bọn hắn có thể giết các ngươi, ta, cũng có thể.
Nhìn Mục Vân hiện tại giống như biến thành người khác, mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Tiểu tử này điên rồi sao? Thật cho rằng, những đệ tử Thiên Kiếm lâu kia sủng hắn lên trời thì liền có thể diễu võ giương oai trước mặt chúng ta?
Uy Vũ cười nhạo:
- Mục Vân, ta khuyên ngươi tốt nhất thành thật, tiến vào bên trong nếu chết, trước khi chết, ta tất giết ngươi đệm lưng.
- Giết ta? Ngươi xứng sao?
Nhìn Uy Vũ trước mắt, Mục Vân lại cười lạnh không chỉ nói:
- Ta nói lại lần nữa, hiện tại, tiến vào bên trong.
- Ngươi tìm chết!
Nhìn thấy Mục Vân thế mà còn tùy tiện, Uy Vũ tức giận.
Một quyền đánh tới Mục Vân.
- Tìm chết là ngươi!
Mục Vân nhìn cũng không có, một quyền đáp trả.
Oanh...
Hai người giao thủ, tiếng nổ trầm muộn vang lên, Mục Vân vững vàng đứng tại chỗ, mà Uy Vũ thì cánh tay răng rắc một tiếng, sắc mặt trắng nhợt, rút lui quay về.
Một quyền, cao thấp hiện rõ.
- Đây chính là thực lực của ngươi?
Mục Vân cười lạnh.
- Phế vật!
- Ngươi...
- Tiểu tử ngươi, một mực che giấu mình tu vi?
Minh Hạo kinh ngạc nói.
- Không thèm để ý các ngươi thôi, thật cho rằng mấy người các ngươi là thiên hạ vô địch, ta sẽ sợ các ngươi?
Mục Vân lần nữa nói:
- Hiện tại, ta mới là thống lĩnh, muốn mạng sống, nghe ta, muốn chết, ta thành toàn các ngươi.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Minh Hạo bị Mục Vân nói kích thích, hét lớn một tiếng, sải bước ra, trường kiếm chém ra.
- Buồn cười!
Nhìn Minh Hạo xuất thủ, Mục Vân lại cười lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên, đánh ra một chưởng, đoạt kiếm trong tay Minh Hạo.
Trong cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, có thể nói hắn là tồn tại vô địch.
Cho dù võ giả cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên ở trước mặt hắn, cũng là một chữ - chết.
- Ngay cả kiếm cũng không có, ngươi còn lấy cái gì đấu với ta?
Mục Vân vung ra một kiếm, khoác lên trên cổ Minh Hạo, nói:
- Hiện tại, tiến vào.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận