Vô Thượng Thần Đế

Chương 1155: Bạt sơn

Giờ khắc này, Mục Vân hiển nhiên sẽ không so đo trong lòng Diệu Linh Ngọc như thế nào oán thầm hắn.
Lui lại một bước, Mục Vân đi tới chỗ một ngọn núi trước đó đi qua.
Ngọn núi này chỉ cao mấy trăm trượng, phía trên toàn bộ sơn phong, xanh um tươi tốt, rừng cây rậm rạp.
Mà giữa sườn núi, một đạo chưởng ấn lại đánh tung ngọn núi ra một cái hố to sâu trăm mét.
Mục Vân đi ra phía trước, nhìn hố to, trong lòng cảm giác hết sức kỳ quái.
Lực lượng chưởng ấn nhìn rất cường hoành, để Mục Vân kỳ quái không phải chưởng ấn, mà là ngọn núi.
Ngọn núi khác bị một chưởng vỗ xuống, đại bộ phận đều dựng thẳng xuất hiện một vết nứt, lan tràn đến đáy sơn phong, thế nhưng ngọn núi này lại có khe hở nằm ngang.
Rõ ràng không giống bình thường.
Cẩn thận quan sát, Mục Vân phát hiện, những sơn phong này có khoảng chừng chín tòa khe hở nằm ngang.
- Tiên Ngữ, các ngươi đi xem một chút, phía trước còn có sơn phong dạng này hay không.
- Tốt!
Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người kết bạn tiến lên.
Hai người cũng nhìn ra một chút địa phương không giống bình thường. Hai người lặng lẽ đi ra phía trước.
Cho tới giờ khắc này, Mục Vân xem như phát hiện, chỗ những sơn phong này quỷ dị cũng không phải ngọn núi, mà là dưới chân sơn phong.
Chín tòa sơn phong, Mục Vân di động vừa đi vừa về, đi đến phía dưới một ngọn núi, một cước đạp mạnh.
Tiếng tạch tạch rất nhỏ vang lên, mặt đất phía dưới ngọn núi kia vỡ vụn ra.
Một mạch mà thành những động tác này, Mục Vân phi thân lên.
Đứng ở trên không, nhìn vết rách mặt đất chín nơi bị mình đạp, bên trong não hải Mục Vân không ngừng nhớ lại từng tấc từng tấc ký ức trước đó.
- Thì ra là thế, thì ra là thế! Ha ha...
Mục Vân ha ha, thả người xuống.
Hắn đã nhìn ra chênh lệch trong các ngọn núi này.
- Sư tôn, phía trước không có!
Ngay tại giờ phút này, Diệu Tiên Ngữ cùng Diệu Linh Ngọc hai người quay người quay về.
- Không có, đương nhiên hết rồi.
Mục Vân lại chỉ lo lẩm bẩm, hai người càng nhìn chằm chằm Mục Vân giống như nhìn đồ đần.
Gia hỏa này tuyệt đối là điên.
Chỉ là thời khắc này Mục Vân nào có thời gian giải thích cho các nàng.
Trước mắt là một cơ duyên to lớn, dựa vào kiến thức kiếp trước của hắn, hắn lại một lần nữa đục nước béo cò.
- Đây là một tòa trận pháp, mà lại vẻn vẹn ở ngoại vi sơn mạch, những người kia muốn tìm sơn phong mang theo ấn pháp, chính là chín tòa này.
Mục Vân mở miệng giải thích:
- Chỉ là bọn hắn cho rằng, Không Sơn Ấn hẳn là bên trong một ngọn núi, thật tình không biết, Không Sơn Ấn ở dưới chín ngọn núi, Không Sơn Ấn này hẳn là vô cùng to lớn.
Nghe Mục Vân nói, Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người đều gật đầu.
- Không Sơn Ấn nghe nói lớn nhất có thể khuếch tán đến vạn trượng, nhỏ nhất, có thể như hạt vừng, mà lại trống rỗng mở rộng hoặc trống rỗng thu nhỏ, hoàn toàn là nhìn tâm ý người thao túng.
- Không hổ là chí bảo, khó trách những người này cẩn thận từng li từng tí như thế, chỉ bất quá, chí bảo này, bây giờ lại thuộc về ta.
- Sư tôn, ngài có biện pháp?
Diệu Tiên Ngữ nhìn Mục Vân, trợn mắt hốc mồm.
- Hai người các ngươi ẩn nấp đi, tuyệt đối không nên bị người phát hiện, bọn hắn đã điều tra qua nơi này, chắc chắn sẽ không cho rằng nơi này vẫn tồn tại Không Sơn Ấn, nhất định sẽ điều tra vào chỗ sâu, khoảng thời gian này, đầy đủ ta móc ra Sơn Ấn.
Móc ra?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, hai người ngạc nhiên.
Chỉ có thể nói ý nghĩ của Mục Vân thực sự điên cuồng.
Thế nhưng lúc này, Không Sơn Ấn ở đây, hai người các nàng không nghĩ tới, trước mắt ngược lại có thể hảo hảo trù tính, khi lấy được Không Sơn Ấn, của an toàn bọn hắn cũng sẽ được bảo hộ.
- Tốt!
Diệu Tiên Ngữ trước tiên mở miệng, không do dự.
Vừa dứt lời, Diệu Tiên Ngữ lôi kéo Diệu Linh Ngọc, bay về phía bên ngoài quần sơn.
- Ngươi cứ như vậy để sư tôn ngươi lưu lại?
Diệu Linh Ngọc hoảng sợ nói:
- Ngươi cũng đã biết, Không Sơn Ấn là bảo vật bực nào? Gia gia đều rất trông mong vật này, thường xuyên quải niệm, ngươi để Mục Vân một mình đi lấy, không sợ hắn gặp được nguy hiểm?
Nghe được lời Diệu Linh Ngọc, Diệu Tiên Ngữ lại suy nghĩ xuất thần, nhìn tỷ tỷ mình.
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
- Tỷ tỷ, ta cho rằng ngươi sẽ oán trách ta kéo ngươi ra để sư tôn một thân một mình đạt được Không Sơn Ấn đâu, không nghĩ tới... Ngươi lại lo lắng cho sư tôn.
Trong mắt Diệu Linh Ngọc mang theo một tia giễu cợt.
- Ngươi... Ta... Ta chỉ cảm giác hắn là sư tôn ngươi, còn cứu tỷ muội tính mệnh chúng ta thôi.
- Quả thật như thế?
Bị Diệu Tiên Ngữ nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, Diệu Linh Ngọc nhịn không được nói:
- Giỏi cho tiểu nha đầu ngươi, hiện tại thế mà còn dám chế giễu tỷ tỷ, ta thấy rõ ràng là ngươi động tình đối với sư tôn mình, lúc nghe được mấy chữ các sư nương, ngươi xem ngươi một chút...
- Tỷ tỷ, ta cũng không có nói ngươi động tình với sư tôn ta nha.
- Ngươi...
- Hảo hảo, ta không tranh cãi với ngươi!
Diệu Tiên Ngữ nâng ánh mắt, nhìn trên không, khẽ nói:
- Sư tôn là một người rất có mị lực, biết rõ không thể làm mà còn cố, trong mắt người khác là ngốc, thế nhưng không biết vì cái gì, thời điểm hắn làm ra lại vẫn cứ là ánh sáng vạn trượng, làm cho người không cách nào dâng lên cảm giác cho là hắn rất ngốc, ta nghĩ mấy vị sư nương cũng đều là thiên chi kiêu nữ, nếu không, không xứng với sư tôn.
- Muội muội...
Diệu Linh Ngọc nhìn Diệu Tiên Ngữ nói:
- Ngươi nếu nhìn trúng gia hỏa này, tỷ tỷ cướp tới cho ngươi, không đáp ứng cũng phải đáp ứng, huống chi hắn là sư tôn ngươi, phù sa không lưu ruộng người ngoài.
- Tỷ tỷ...
Sắc mặt Diệu Tiên Ngữ đỏ lên, cáu giận nói.
- Sợ cái gì? Ngươi thân là hòn ngọc quý trên tay Diệu gia của Thiên Bảo tiểu thế giới, ngay cả gia gia cũng không dám chọc ngươi, Mục Vân này, ta nhìn bất quá là một võ giả nho nhỏ của Thương Hoàng tiểu thế giới, ngươi muốn gả cho hắn, là hắn tam sinh hữu hạnh.
- Thương Hoàng tiểu thế giới hiện nay không còn rộng rãi như vài vạn năm trước, thứ nhất ngàn vạn khi xưa còn đâu, võ giả ở trong đó bởi vì bị ngàn vạn năm phong tỏa, đã sớm lạc hậu không chịu nổi, sớm muộn cũng có một ngày, phong ấn Thương Hoàng tiểu thế giới bị triệt để phá vỡ, các đại tiểu thế giới tràn vào trong đó, những mật địa bảo tàng đều sẽ bị mở ra, đến thời điểm đó, Thương Hoàng tiểu thế giới sẽ loạn.
- Mở ra phong ấn?
- Đúng thế!
Diệu Linh Ngọc mở lời:
- Đám lão yêu quái Sinh Tử cảnh thất trọng của các tiểu thế giới trước mười hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị động thủ, chỉ chờ tứ nguyên phong địa lần này kết thúc, Thương Hoàng tiểu thế giới, tất nhiên sẽ bị mở ra.
- Đến thời điểm đó, quê hương của sư tôn có thể hay không bị...
- Tiểu tử này không muốn sống, ngươi nói có thể hay không?
Diệu Linh Ngọc hừ hừ nói:
- Cho nên nếu ngươi gả cho Mục Vân, Mục Vân thân là con rể Diệu gia Thiên Bảo tiểu thế giới ta, ai còn xuất thủ đối với người nhà cố hữu trước kia của hắn? Đến thời điểm đó Thiên Bảo tiểu thế giới chúng ta tuyệt đối có thể bảo đảm hắn an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận