Vô Thượng Thần Đế

Chương 1054: Sửa chữa Thiên Minh Kiếm (1)

- Đao, kiếm, kích, xiên, côn, bổng, ngươi muốn, nơi này đều có.
Ngũ Hành Cực mở lời:
- Bất quá ta thấy ngươi một mực dùng kiếm, hẳn là cần kiếm, tuyệt phẩm Thánh khí, ta cũng không cần nói rõ với ngươi, Khổ Tình Kiếm kia của ngươi chính là nhất phẩm Hư Tiên khí, ta dẫn ngươi đi nhìn một chút một Hư Tiên khí.
- Tốt!
Dọc theo đại điện đã đi nửa canh giờ, Ngũ Hành Cực mang theo Mục Vân đi tới trước một tòa phòng tối, bàn tay vung lên, một đạo ấn ký ngũ hành xuất hiện, đại môn phòng tối từ từ mở ra.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, lại là lộ ra từng tia bụi bặm.
- Nơi này chính là chỗ hạch tâm vũ khí Ngũ Hành thiên phủ ta, lớn nhỏ, tổng cộng là hai trăm ba mươi bảy kiện thần binh, trong đó trường kiếm có hơn ba mươi chuôi, ngươi có thể tự đi chọn lựa.
Ngũ Hành Cực nói, đi tới trước một ô vuông.
Ô vuông kia nhìn khoảng chừng dài trăm thước, Ngũ Hành Cực vung ra một tay, ô vuông kẹt kẹt kẹt kẹt mở ra.
Từng chuôi trường kiếm hình thái khác nhau xuất hiện trước mắt Mục Vân.
Trường kiếm, đoản kiếm, rộng kiếm, song kiếm!.
Mỗi một chuôi kiếm, kiểu dáng đều khác biệt.
Nhìn những kiếm kia, Mục Vân đánh yêu thích không thôi.
Đây là kiếm mà kiếm khách nào cũng yêu thích!
- Hảo kiếm!
Nhìn thấy một đôi song kiếm, Mục Vân ca ngợi.
- Song kiếm này, một kiếm tên là Động Tình Kiếm, dài ba thước bảy tấc, một kiếm tên là Tuyệt Tình Kiếm, dài ba thước bốn tấc, đều là tam phẩm Hư Tiên khí, đối với kiếm khách mà nói, rất thích hợp.
Ngũ Hành Cực giới thiệu.
- Không tệ, là hảo kiếm!
Mục Vân mỉm cười.
Bất quá hắn xưa nay không am hiểu dùng song kiếm, kiếm này nếu để cho Chu Tử Kiện mà nói, khẳng định không tệ, tiểu tử kia đối với song kiếm có lực lĩnh ngộ trời sinh.
Đi qua phía trước mấy thanh kiếm, Mục Vân mặc dù nóng lòng không đợi được, thế nhưng những trường kiếm kia, dù sao cũng tồn tại một ít tì vết, cho dù không có, cũng là không hoàn mỹ.
Thủy chung không đụng tới cây nào hợp ý.
- A? Thanh kiếm này?
- Nga, chuôi đoạn kiếm này tên Thiên Minh Kiếm, vốn là tứ phẩm Hư Tiên khí, chỉ là thời điểm đạt được, chính là một thanh đoạn kiếm.
- Ừm!
Cầm lấy Thiên Minh Kiếm, Mục Vân trong lúc nhất thời cảm giác được một cỗ khí tức sát phạt, từ trường kiếm tràn ngập hướng thân thể mình.
- Chính là nó!
Cơ hồ là không chút do dự, tay Mục Vân cầm chuôi kiếm, hài lòng nói.
Chính là nó rồi?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Ngũ Hành Cực sửng sốt.
- Ách, ngươi tốt nhất vẫn suy nghĩ rõ ràng, đến cùng nên lựa chọn một thanh trường kiếm!
Ngũ Hành Cực cười khổ nói:
- Thiên Minh Kiếm này mặc dù là tứ phẩm Hư Tiên khí, thế nhưng đã đứt gãy, chỉ có hai phần ba ban đầu, mà lại văn trong thân kiếm cũng là bị hư hao, ngươi tốt nhất vẫn đổi một thanh đi.
- Không cần!
Nhìn trường kiếm trong tay, Mục Vân ha ha cười nói:
- Khế văn hư hao, ta có thể sửa chữa, mà trường kiếm này bị hư hao, vừa hay khiến cho tính chất nó viên mãn!.
Cái gì?
Thân kiếm hư hao, vừa hay tính chất viên mãn?
Nói đùa cái gì!
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Ngũ Hành Cực ngốc.
- Nói cho ngươi, ngươi cũng không hiểu!.
Mục Vân lười nhác so đo, nói:
- Liền chuôi Thiên Minh Kiếm này, ngươi giúp ta tìm một chỗ luyện khí sư, ta cần chữa trị kiếm này một phen!
- Không có vấn đề!
Ngũ Hành Cực ngược lại rất hiếu kì, chữa trị Hư Tiên khí, cũng không phải đơn giản như luyện chế Hư Tiên khí.
Muốn sửa chữa hoàn chỉnh Hư Tiên khí, thế nhưng còn khó hơn luyện chế nhiều.
Thí dụ như một thanh tứ phẩm Hư Tiên khí, muốn sửa chữa, vậy ít nhất là cần tư cách có thể luyện chế ngũ phẩm Hư Tiên khí mới được.
Mục Vân bất quá là Vũ Tiên cảnh thập trọng, có thể có kiến thức lớn như vậy, kia mới thật sự là hiếm thấy.
Mà trước đó hắn tìm hiểu qua, Mục Vân ban đầu ở bên trong Hỏa Hành sơn, luyện chế ra một mai Hư Tiên đan.
Bây giờ còn có thể sửa chữa Hư Tiên khí?
Cái thứ này, còn có cái gì là hắn không biết sao?
Rất nhanh, luyện khí sư tìm tới, chuẩn bị kỹ càng.
Mục Vân cũng không có tránh hiềm nghi, trước mặt Ngũ Hành Cực, bắt đầu khắc hoạ linh linh văn.
Khắc hoạ linh văn, vô cùng phức tạp, nhất là Hư Tiên khí, cần phải có Tiên khí tưới nhuần, mới có thể thành công.
Dù cho là Mục Vân, dù cẩn thận từng li từng tí cũng tốn hao trọn vẹn nửa canh giờ, mới khắc hoạ tốt khối linh văn thứ nhất.
Ngay sau đó, đạo thứ hai, đạo thứ ba.
Mà thời khắc này Ngũ Hành Cực lại đã nhìn đến ngốc.
Linh văn tứ phẩm Hư Tiên khí, khắc hoạ đến cùng có bao nhiêu khó, Ngũ Hành Cực mặc dù không phải luyện khí sư, thế nhưng cũng ước chừng biết một ít.
Nhưng bây giờ, Mục Vân thế mà bằng vào của lực lượng một người nửa canh giờ liền khắc hoạ một đạo.
Lợi hại!
Ánh mắt Ngũ Hành Cực giờ khắc này nhìn về phía Mục Vân tràn ngập chấn kinh.
Dưới tình huống bực này, nếu như lại nói Mục Vân cố cứng rắn, kia mới thật sự là nói bậy.
Mặc dù Ngũ Hành Cực không phải luyện khí sư, thế nhưng thời khắc đó vẽ ra linh tấm, mang theo một tia linh lực, người sáng suốt đều có thể cảm giác được, linh tính bên trong linh tấm kia.
Để Ngũ Hành Cực cực kì kinh ngạc lại là, thủ đoạn Mục Vân khắc hoạ linh tấm rất quái dị.
Quái dị chỗ nào, hắn cũng nói không nên lời.
Dần dần, bên người Mục Vân, chồng chất từng khối linh tấm, càng ngày càng nhiều, phía sau Mục Vân, cũng là dần dần bị mồ hôi ướt nhẹp.
Nhưng Ngũ Hành Cực lại nhìn đến phấn khích.
Chỉ là hắn không biết, Mục Vân đến cùng có thể hay không dung hợp khế văn phía trên linh tấm vào bên trong Thiên Minh Kiếm hay không.
Đến cùng gia hỏa này thật sự có bản lĩnh, hay đang tiêu khiển hắn, một hồi liền biết.
Thời gian dần dần trôi qua, một ngày một đên thời gian, trước mặt Mục Vân chồng chất linh tấm, khoảng chừng trên trăm khối.
Mỗi một khối linh tấm đều lóng lánh nhàn nhạt linh văn lộ tuyến.
Giờ phút này, Ngũ Hành Cực cũng nhịn không được thở ra một hơi.
Hắn quả thật rất muốn tán thưởng Mục Vân.
Lợi hại!
Điêu khắc trên trăm khối linh tấm, khế văn khắc hoạ, Mục Vân thế mà một lần cũng không có thất bại qua.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Bên trong Ngũ Hành thiên phủ, các luyện khí đại sư xuất sắc nhất, khắc hoạ mười khối linh tấm, bình thường cũng sẽ phạm sai lầm một hai lần, lại càng không cần phải nói trên trăm khối.
- Sao ngươi làm được?
Nhìn thấy linh tấm đầy đất, không có một khối phá vỡ, Ngũ Hành Cực nhịn không được nói.
- Làm sao làm được?
Mục Vân cười ha ha nói:
- Thiên phú!
Thiên phú?
Ngũ Hành Cực vừa định mắng một tiếng, thế nhưng nhìn thấy nụ cười phía trên gương mặt Mục Vân, mang theo một tia tái nhợt, cuối cùng vẫn ngừng lại.
Tựa hồ, đúng là thiên phú.
Sau đó, Mục Vân bắt đầu dung hợp khế văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận