Vô Thượng Thần Đế

Chương 1214: Ngươi xác định sao?

Trong lòng Mục Vân chỉ cảm thấy buồn cười.
Tiên nhân?
Cho dù Tiên Vương lão tử, muốn giải khai hắn Sinh Tử Ám Ấn, đều nằm mơ.
- Tốt tốt tốt, xem ra vì một ngày này, các ngươi trù tính hồi lâu.
Tiêu Doãn Nhi giờ phút này thu thập tâm tình, hoàn toàn là một bộ dáng tức hổn hển.
Nhìn thấy Tiêu Doãn Nhi diễn kỹ như thế, Mục Vân đắng chát cười một tiếng.
Chỉ sợ biểu hiện thế này, một phần rất lớn là chính Doãn Nhi tự trách trong lòng.
- Chu tổng quản, giờ phút này, ta muốn hỏi hỏi ngài, đến cùng là đứng ở phía bên nào?
Tiêu Doãn Nhi giờ phút này quay người nhìn Chu Doãn Văn.
Người này có thể nói là người dẫn đầu bốn vị trưởng lão Huyền Không sơn, bên trong toàn bộ Huyết Minh, cũng khá có danh vọng.
Quyết định của hắn, càng thêm cực kỳ quan trọng.
Mà cùng lúc đó, ánh mắt Tiêu Doãn Nhi cũng nhìn tới trên người Chu Á Huy cùng Trương Thắng Vĩ hai người sau lưng Chu Doãn Văn.
Hai người này, uy vọng trong đệ tử Huyền Không sơn cũng rất cao.
- Chu trưởng lão.
Cực Vũ Thắng giờ phút này khẽ mỉm cười nói:
- Hiện tại xem ra, Huyết Minh căn bản không cần Ma tộc xuất thủ, mấy năm nay phát triển, thật ra cũng coi là xuất lực vì Huyền Không sơn ta, ngươi hoàn toàn có thể làm thành, ngươi mấy năm nay tận tâm tận lực, là vì Huyền Không sơn ta mở phân tông thứ hai, chỉ cần ngươi nguyện ý, Huyền Không sơn, bất cứ lúc nào hoan nghênh ngươi.
- Mà lại, ta nghĩ, tồn tại phía sau Huyền Không sơn, ngươi hẳn càng rõ ràng hơn so ba vị trưởng lão Đông Minh?
Vừa nghe lời này, Chu Doãn Văn biến sắc.
Dần dần, Chu Doãn Văn bước chân bước ra.
Phương hướng một bước này bước ra, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Vô luận đối với Huyền Không sơn hôm nay thanh lý thu phục Huyết Minh, hay đám người Huyết Minh chống cự âm mưu của Huyền Không sơn, thực lực cùng uy vọng của Chu Doãn Văn đều cực kỳ quan trọng.
Vừa sải bước ra, Chu Doãn Văn hướng phía Tiêu Doãn Nhi đi tới. Bọn người Chu Á Huy cùng Trương Thắng Vĩ sau lưng cũng dứt khoát quyết nhiên đuổi theo.
Thấy cảnh này, sắc mặt Cực Vũ Thắng tái xanh.
- Cực Vũ Thắng, ngươi có khả năng đã quên.
Giọng Chu Á Huy mang theo khàn khàn nói:
- Năm đó, ta dùng chân tâm đối đãi Huyền Không sơn, đối đãi Thiên Chủ? Thế nhưng Huyền Không sơn làm gì?
- Xem chúng ta như con thú mà thí luyện thân thể, quán chú tinh huyết Thánh thú, biến thành quái vật không phải người không phải thú, ta chỉ biết, lúc này, là Mục Vân xuất thủ, cứu chúng ta, tâm, không thể trái.
- Khi Chu gia vứt bỏ chúng ta, một khắc vứt bỏ kia trở đi, ta và Á Huy hai người căn bản vĩnh viễn không có khả năng lại về Huyền Không sơn, trở lại Chu gia, bởi vì các ngươi là cừu nhân của ông cháu hai người chúng ta.
- Dù phía sau Huyền Không sơn các ngươi là tiên nhân, ông cháu hai người chúng ta, chẳng qua là hai cái mạng, võ giả sinh tồn trong thiên địa, võ đạo chi tâm, ở chỗ không thẹn với lương tâm.
- Cho dù nắm giữ siêu cấp thế lực vạn thế bất hủ, tâm tính lại bị làm bẩn, lại có ý nghĩa gì?
Chu Á Huy nhìn Cực Vũ Thắng, đồng thời mở lời:
- Cực Vũ Thắng, làm phiền ngươi trở về nói cho Chu Thiên Chinh, một Chu gia khác của ba ngàn tiểu thế giới, tộc trưởng là Chu Á Huy ta, Chu gia hắn, ta nhất định hủy diệt, câu nói này, đến bây giờ, hữu hiệu như cũ.
- Cổ hủ!
- Vô tri!
- Ngu xuẩn!
Nhìn thấy ông cháu hai người Chu Doãn Văn cùng Chu Á Huy bày ra tư thái như thế, ba vị trưởng lão Đông Minh nhịn không được hùng hùng hổ hổ nói.
Biết rất rõ ràng Huyền Không sơn cường đại, biết phía sau Huyền Không sơn cường đại, ông cháu hai người còn ngoan cố không thay đổi như thế, quả thực là tự chui đầu vào rọ, tự tìm đường chết.
Cực Vũ Thắng ba ba ba vỗ tay một cái, ha ha cười nói:
- Chu trưởng lão, khí phách của ngươi, một mực để ta kính nể, bất quá lần này, ba vị trưởng lão Đông Minh hiện ra ý định, ngươi nghĩ, Huyết Minh sẽ còn như đối đãi ngươi như cũ sao?
Nghe đến lời này, Chu Doãn Văn lại không rảnh để ý, đứng trên tường thành, hướng phía phía dưới quát:
- Đệ tử Huyết Minh nghe lệnh, Đông Minh, Tập Lang, Hà Yến ba vị trưởng lão liên hợp Huyền Không sơn, ý đồ thôn phệ Huyết Minh ta, phàm là người phản kháng, giết không tha.
Tiêu Doãn Nhi băng lãnh tiếng tràn ngập ra, lần nữa nói:
- Minh chủ của các ngươi, anh hùng trong lòng các ngươi - Mục Vân, cùng sống cùng chết với các ngươi.
- Giết!
Lập tức, phía trên toàn bộ Lạc Hồn đảo, một mảnh sát lục.
Bọn người Đông Minh những năm nay chuẩn bị, đương nhiên thu phục không ít lòng người.
Giờ phút này đệ tử phía dưới tranh đấu, trong lúc bên, bên trong mấy vạn người, thế mà kẻ phản loạn tương đương cùng số lượng đệ tử Huyết Minh.
Nhưng phía dưới lực lượng ngang nhau, thế nhưng phía trên, lại không cách nào duy trì cân bằng.
- Tốt, xem ra các ngươi không đến một khắc cuối cùng, căn bản sẽ không từ bỏ.
Cực Vũ Thắng khẽ cười nói:
- Bất quá, không để các ngươi nhìn thấy một ít huyết tinh, ta nhìn các ngươi cũng rất khó biết khó mà lui đâu.
Cực Vũ Thắng vừa dứt lời, nhìn Hắc Lân bên cạnh nói:
- Hắc Lân tiên sinh, đáp ứng chuyện của ngươi, đương nhiên sẽ vì ngươi làm được, bất quá hôm nay, thế nhưng ngươi phải biểu hiện tốt một chút.
- Ta biết!
Hắc Lân bước ra một bước, nhìn mấy người nói:
- Tiêu Doãn Nhi, ngươi đừng có lại sính cường, toàn bộ bên trong Huyết Minh, ai là đối thủ của ta? Diệp Thu là đồ đệ Mục Vân, không phải đồ đệ của ngươi, Mục Vân không ở đây, Diệp Thu cũng thật lâu không hề lộ diện, Huyết Minh các ngươi hôm nay nhất định vong.
- Nói hươu nói vượn.
Chu Doãn Văn khẽ quát một tiếng, muốn tiến lên.
Chỉ là Tiêu Doãn Nhi giờ phút này lại ngăn lại nói:
- Chu trưởng lão an tâm một chút, loại tiểu nhân vật ly kinh phản đạo này, không nhọc Chu trưởng lão.
Tiêu Doãn Nhi vừa dứt lời, phía sau, một đạo thân ảnh mang hắc bào chậm rãi bước ra.
Nhìn đạo thân ảnh này, mấy người tại chỗ cảm giác một cỗ cảm giác áp bách.
Chỉ là thời điểm khi Hắc Lân, Chu Doãn Văn, Cực Vũ Thắng mấy người nhìn lại thân ảnh hắc bào kia lại kinh ngạc phát hiện, bọn hắn căn bản nhìn không thấu tu vi người này.
Thậm chí người này đứng ở trước mặt bọn hắn, bọn hắn cũng cảm giác như không có người này tồn tại.
Thấy cảnh này, Cam Triết đứng bên cạnh Đông Minh khẽ mỉm cười nói:
- Xem ra hai vị minh chủ phu nhân những năm nay cũng tịch mịch, trong âm thầm thế mà nuôi dưỡng một vị nam sủng, thật đúng là tình thú cao nhã, chỉ là một nam phụng dưỡng hai nữ, vị hắc y tiên sinh này, ngươi chịu được sao?
- Đương nhiên chịu được.
Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã còn chưa mở miệng, người áo đen kia lại khàn khàn nói:
- Đừng nói là hai người, chính là đem hết thảy nữ nhân Huyền Không sơn các ngươi kéo tới, lão tử cũng chịu đựng được.
- Vô sỉ.
- Lưu manh.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã âm thầm hung hăng mắng Mục Vân.
Chỉ là vừa dứt lời, Tề Minh cùng Mặc Dương lại nháy trợn tròn mắt mắt.
Tình huống như thế nào?
Sư tôn không ở đây, chẳng lẽ hai vị sư nương...
Lập tức, đám người đứng phía sau Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã trợn mắt hốc mồm, ngược lại là khiến cho hai nữ giờ phút này sắc mặt đỏ lên, hận không thể tìm kẽ đất chui xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận