Vô Thượng Thần Đế

Chương 386: Đại thắng (2)

Âm thanh của Lâm Hinh Vũ vẫn thanh lãnh như cũ:
- Cho nên chỉ cần nhìn kỹ, nếu như Mục Vân vận dụng thiên hỏa, hoặc là Cổ Ngọc Long Tinh kia, chúng ta sẽ lập tức xuất thủ!
Phía dưới, chiến đấu đã đến hồi gay cấn, sát phạt chi khí tràn ngập phía trên toàn bộ chiến trường.
Thanh Ngọc kia một ánh mắt để mắt tới Tần Mộng Dao, huy động đại đao trong tay, trực bức mà đi.
Mà đổi thành một bên, hai người Thanh Vân Thiên và Mục Đỉnh Thiên mạnh mẽ va chạm, giao chiến trở nên dần dần kịch liệt.
Mà Cam Kinh Vũ thì lại trực tiếp đối đầu với Thanh Phong Dương.
Ngày xưa Cam Kinh Vũ, chính là cường giả cảnh giới Niết Bàn nhất trọng, mà bản thân Thanh Phong Dương chính là cảnh giới Niết Bàn nhất trọng, thực lực mạnh mẽ, tất nhiên không có lời nào để nói.
Trên chiến trường, khói lửa tràn ngập, võ giả Thông Thần cảnh phi thiên chiến đấu, thỉnh thoảng có chân nguyên bạo tạc, thanh thế kinh người.
Phía dưới, võ giả hai thế lực lớn càng một trận liều mạng.
Mà cho tới giờ khắc này, Thanh Phong Dương mới ngạc nhiên phát hiện, Vân Minh này so với Vân Môn lúc trước, quả thực là cách biệt một trời.
Lúc nào, trong Vân Minh này lại thêm ra hơn mười vị cường giả cảnh giới Thông Thần.
Mà chỗ chết người nhất chính là, mấy chục con hung lang toàn thân lấp lánh tử diễm phía dưới kia, mấy chục con tử lang đó, mỗi một đều không thua gì một vị cường giả Thông Thần cảnh.
Khuyết điểm duy nhất chính là không thể ngự không phi hành, thế nhưng chính là bởi vì như vậy, bọn chúng trên mặt đất quả thực là cỗ máy giết chóc cỡ lớn.
Phía dưới những võ giả Linh Huyệt cảnh kia, sao có thể chống cự được.
- Đáng chết!
Thanh Phong Dương quát lên:
- Lúc nào Vân Minh thêm ra nhiều võ giả Thông Thần cảnh như vậy.
- Hắc hắc...
Cam Kinh Vũ vuốt vuốt sợi râu, cười nói:
- Ngươi cho rằng thay đổi Vân Minh chỉ là thay đổi tên sao? Mặc dù Mục Vân không có ở đây, thế nhưng thực lực Đông Vân thành đã cường đại hơn trước đó không chỉ gấp mười lần.
- Hừ, lão đầu, ta sẽ giết ngươi trước!
Sắc mặt Thanh Phong Dương bất thiện, quát khẽ một tiếng, vọt thẳng ra.
Hiện tại, mặc dù cảnh giới của Cam Kinh Vũ là Thông Thần thập trọng, thế nhưng dù sao hắn đã từng là cường giả Niết Bàn cảnh, ứng đối với Thanh Phong Dương lại không hoảng không loạn.
Mà đổi thành một bên, hai người Tần Mộng Dao và Thanh Ngọc đã chiến đấu hừng hực khí thế, thế nhưng Thanh Ngọc lại kinh ngạc phát hiện, trong tay Tần Mộng Dao, hắn căn bản không phải đối thủ.
Cảnh giới của nàng nhìn quả thực còn kinh khủng hơn cả hắn, nhất là một tay băng liên, khí tức cuồng bạo, hơi tiếp xúc chính là tay chân trở nên không nhạy bén.
Dần dần, trên người Thanh Ngọc càng ngày càng nhiều vết thương.
Thanh Vân Thiên đối đầu với Mục Đỉnh Thiên cũng khổ không thể tả.
Quanh người Mục Đỉnh Thiên bộc phát chiến khí, Thanh Vân Thiên tới gần hắn đã cảm thấy một trận khí tức bị áp bách, mười thành thực lực, phát huy ra bảy tám phần đã không dễ.
- Đại ca!
Thanh Vân Thiên mở miệng quát:
- Chuyện có biến, chúng ta rút lui đi!
Nhìn tràng cảnh giao chiến phía dưới, sắc mặt Thanh Phong Dương tức giận, nhịn không được quát:
- Lui!
Nghe thấy lời này, sĩ khí đám người Vân Minh lập tức đại chấn, nháy mắt lại truy sát về phía đám người Thánh Thanh thành.
- A...
Nhưng Thanh Phong Dương vừa dứt lời, một tiếng kêu thảm thiết lại đột nhiên vang lên.
- Lão tam!
- Tam đệ!
Chỉ thấy Thanh Ngọc đang giao thủ với Tần Mộng Dao, toàn bộ thân thể bị lam băng bao trùm, toàn thân trên dưới, âm thanh tạch tạch tạch rung động.
- Thánh Thanh thành, nếu có lần sau nữa, sẽ chính là như vậy!
Âm thanh Tần Mộng Dao lạnh lẽo, ngọc thủ nhỏ nắm lên.
Tạch tạch tạch...
Thanh Ngọc bị lam băng bao trùm, toàn bộ thân thể tạch tạch tạch vỡ ra, từng khe hở xuất hiện, cả người triệt để hóa thành băng tinh, sụp đổ ra.
- Tam đệ!
Thấy cảnh này, hai mắt Thanh Phong Dương đỏ như máu, đột nhiên gầm thét lên:
- Nhân mã Thánh Thanh thành nghe lệnh, giết cho ta, giết sạch bọn hắn!
- Tới đi!
Sắc mặt Tần Mộng Dao không thay đổi, tiến lên một bước, toàn thân trên dưới cấp tốc kéo lên khí tức băng hàn.
Sau lưng nàng, một hư ảnh màu băng lam từ từ đi lên, từng bước kéo lên!
Mà cùng lúc đó, trong đám người phía dưới, đột nhiên vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ thấy trong đám người kia, một bóng người thân mang hắc bào, cánh tay mở ra, từng đạo hắc khí lan tràn, dùng hắn làm trung tâm, trong phạm vi trăm thước những võ giả Thánh Thanh thành đều giống như Ma, sau đó bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
- Đó là ai?
- Nghe nói là hảo hữu của Mục Vân, bọn hắn đều tôn xưng là Quỷ tiên sinh!
- Quỷ tiên sinh?
Nhìn một bóng người phía dưới, sắc mặt Thanh Phong Dương lạnh lẽo.
Chỉ thấy Quỷ tiên sinh kia lắc mình mấy cái, tốc độ cực nhanh, lưu động trong đám người, mà hắc khí phía sau hắn tràn ngập ra, lại gần trăm người đổ xuống.
Đến lúc này, võ giả chết dưới tay Quỷ tiên sinh đã sấp sỉ mấy trăm người.
- Đáng ghét, Mục Vân này nhận biết một vị Quỷ tiên sinh lợi hại như vậy từ lúc nào!
Sắc mặt Thanh Phong Dương trắng bệch.
- Đại ca, rút đi!
Thanh Vân Thiên mở miệng quát:
- Nếu còn không rút, chúng ta sẽ có thể chết ở nơi này!
Trận chiến này không ngờ, Đông Vân thành lại đột nhiên xuất hiện nhiều cường giả Thông Thần cảnh như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng.
Mà lại làm cho Thanh Phong Dương kinh ngạc nhất là ba người Cam Kinh Vũ, Mục Đỉnh Thiên cùng với Tần Mộng Dao, ba người đều có thực lực cảnh giới Thông Thần thập trọng, thậm chí không chỉ như thế.
Vốn chỉ là tới thăm dò Đông Vân thành, sao có thể nghĩ đến lại là tổn binh hao tướng, không có con đường quay đầu.
- Rút!
Lần này, Thanh Phong Dương thật sự không có biện pháp, chỉ có rút lui!
- Chạy? Muốn chạy sao? Sao có thể dễ dàng như vậy!
Sắc mặt Tần Mộng Dao phát lạnh, bước ra một bước, khí tức băng hàn điên cuồng phun trào.
Tạch tạch tạch...
Trong lúc đó, một âm thanh ca ca vang lên, phía trước đại quân đang rút lui bỗng nhiên xuất hiện một bức tường băng.
Trong lúc nhất thời, gần ngàn người bị tường băng chặn lại, không cách nào chạy ra, mà đám người Vân Minh theo sau mà tới, tận hết năng lực đi tới, tàn sát những người kia hầu như không còn.
- Đi!
Nhìn đội ngũ lúc đến trùng trùng điệp điệp gần vạn người, lúc này chỉ còn lại không đến ba ngàn người, sắc mặt Thanh Phong Dương khó coi như lá gan heo.
Tổn thất như vậy không phải hắn có thể tiếp nhận!
- Vân Minh, Thanh Phong Dương ta ghi nhớ các ngươi!
Nhân mã một đường phi nước đại, trọn vẹn rút lui ngoài trăm dặm, lúc này Thanh Phong Dương mới dám dừng lại nghỉ ngơi.
Vù vù...
Hai tiếng xé gió vang lên, trên bầu trời, hai bóng người rơi xuống.
Hai người đó chính là Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ.
Nhìn hai người, Thanh Phong Dương hơi khom người, sắc mặt cung kính nói:
- Tham kiến hai vị đặc sứ!
Mạc Thư Nhiên hừ hừ, nói:
- Phong Thanh Dương, uổng công tông chủ tín nhiệm ngươi như thế, để ngươi đến xung phong, thế nhưng ngươi xem một chút, ngươi đã làm chuyện gì?
- Đặc sứ, ta...
- Còn muốn giải thích nữa sao?
Mạc Thư Nhiên khẽ nói:
- Phế vật, ngay cả một Vân Minh cũng không đánh được!
- Thuộc hạ biết sai!
Thanh Phong Dương biến sắc, bịch quỳ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận