Vô Thượng Thần Đế

Chương 2945: Vân Phong

- Có lẽ, có một người có thể giải thích nghi hoặc cho ta.
- Ai?
- Trác Viễn Hàng.
Mục Vân không biết vì sao.
Khi hắn nhìn thấy ba môn kiếm quyết, bất giác, trong đầu, liền hiện ra hết thảy ba môn kiếm quyết, gắt gao khắc ở trong Hồn Hải của mình, không xua đi được.
Điều này thực sự kỳ lạ.
Vừa rồi Cửu trưởng lão nói, ba môn kiếm quyết này chính là do lão tông chủ thu được, làm truyền thừa kiếm quyết của Kiếm Thần tông.
Đã như vậy, Trác Viễn Hàng kia, hẳn là biết vì sao.
- Trước tiên chọn ngọn núi của chúng ta đi.
- Ừm.
Ba người đi tới Sự Vật Các, tự nhiên có trưởng lão dẫn dắt bọn họ đi về phía ngọn núi.
Ba người lúc này đều đệ tử phong hào, ngay cả trưởng lão của Sự Vật Các cũng phải cung kính đối đãi.
- Ta lựa chọn tòa kia.
Mục Bất Phàm chỉ ra.
- Ba người chúng ta lựa chọn cùng một chỗ đi!
Mục Vân mở miệng nói.
- Ừm!
Bên trong Kiếm Thần Tông, ngọn núi của đệ tử phong hào, phần lớn đều độ cao trăm thước mấy trăm thước.
Đây là bởi vì, Kiếm Thần Tông chiếm cứ nguồn gốc kiếm thần sơn mạch, là có một con linh mạch, một cái linh mạch này, xuyên qua toàn bộ Kiếm Thần sơn mạch.
Cho nên, ngọn núi mỗi một phong hào đệ tử, cũng không phải đều tự nhiên hình thành, mà là tông môn dùng đại thủ đoạn luyện chế ngọn núi, câu thông linh trận dưới lòng đất.
Linh khí cuồn cuộn không ngừng tụ tập lên đỉnh núi, cung cấp cho đệ tử tu hành.
Thủ bút lớn bận này, cũng chỉ có ba chủ Nam Trác Vực mới có thể làm được.
Bất quá mặc dù như vậy, cũng chỉ có đệ tử phong hào có tư cách hưởng thụ, đệ tử nội tông muốn dựa vào linh mạch tu hành, còn cần phải nộp điểm cống hiến, hơn nữa linh mạch linh khí, còn không bằng đệ tử phong hào.
Về phần đệ tử ngoại tông, vậy càng không có khả năng.
Bọn họ căn bản không có tư cách dựa vào Tụ Linh trận để tu hành.
Ba người lựa chọn ngọn núi, trưởng lão kia cười ha hả nói:
- Ba vị nếu đã lựa chọn tốt, vậy xin mời trên tấm bia đá dưới đỉnh núi của mình, cho mình một phong hào.
- Phong hào.
Triệu Nham Minh ngẩn ra.
- Không sai, phong hào của đệ tử phong hào, mỗi sơn mạch đều đặt tên, tông môn phụ trách ghi chép lại là được.
Hóa ra là như vậy.
Hắn còn cho rằng, là tông môn tự mình đặt tên.
Triệu Nham Minh giờ phút này nhìn về phía trước, thân ảnh phi nước đại bay lên, rơi xuống chân ngọn núi của mình.
- Thạch!
Vung tay lên, ngưng tụ ra một đạo kiếm khí, Triệu Nham Minh lạnh nhạt nói:
- Chỗ này của ta gọi là Thạch Phong là được rồi.
- Vậy ta gọi là Bất Phàm Phong.
Mục Bất Phàm hứng trí xông lên viết tên cho đỉnh núi của mình.
Mục Vân giờ phút này đi tới dưới ngọn núi của mình, một tấm bia đá, giờ phút này đứng sừng sững, cao chừng mười thước, mặt ngoài bóng loáng.
- Vân.
Bàn tay Mục Vân vung lên, một chữ Vân, bất ngờ xuất hiện.
Nhìn thấy chữ Vân kia, hắn đột nhiên nghĩ đến một đoạn trí nhớ mà mình từng thức tỉnh.
Mẫu thân khi đó ôm hắn vẫn còn là một đứa trẻ, vui mừng nói:
- Sau này đặt tên là Vân, hy vọng con của chúng ta giống như những đám mây trên bầu trời, tự do, tự do.
Hắn chỉ có thể mơ hồ nghĩ đến bộ mặt kia, nhìn không rõ ràng.
Mà năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết.
Mẫu thân cuối cùng, thi triển loại cấm chế nào? Sống hay chết, hắn cũng không biết.
Mà phụ thân, năm đó khi rời khỏi Thần Vực, rốt cuộc đã trải qua cái gì.
Vì sao đối với hắn, nghiêm khắc như vậy?
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, trong lòng Mục Vân hiểu được một điểm.
Phụ thân những năm gần đây, trong lòng khổ sở, chỉ sợ là hơn hắn gấp ngàn lần trăm lần.
Đau đớn the tử ly tán, phụ thân một mình khiêng xuống, tâm lực giao nhau bực nào?
Vì nhi tử, khiến nhi tử của mình trải qua tam sinh tam thế hoạn nạn, nhìn nhi tử từng bước từng bước bắt đầu chịu khổ, chỉ sợ trong lòng hắn sẽ khổ sở càng sâu.
- Nếu là phụ tử, tự nhiên phải cùng nhau chống đỡ, ta cũng muốn nhìn một chút, năm đó, nữ tử có thể làm cho phụ thân mê luyến, là một kỳ nữ như thế nào đây!
Mục Vân mỉm cười, lẩm bẩm.
Vứt bỏ tạp niệm trong đầu, hiện giờ, Mục Vân từ trong miệng gia gia càng hiểu rõ con đường mình muốn đi.
Cửu nguyên Thần Quân.
Cảnh giới tam hồn Thần Vương.
Cảnh giới thất phách Thần Hoàng.
Ngũ trọng Thần Chủ cùng với Tổ Thần cảnh giới đỉnh phong, cần phải trải qua hoạn nạn, còn nhiều.
- Chủ nhân.
Triệu Nham Minh giờ phút này phi thân mà đến, rơi xuống bên cạnh Mục Vân, thấp giọng nói:
- Ngươi nhìn bốn phía ba ngọn núi này của chúng ta.
- Ừ?
- Vừa rồi, ta nhìn thấy Tiêu Sinh Tài của Thánh Vương hội, Ly Nguyên của Già Thiên hội cùng với Phong Thánh Nguyên của Phong Vân Hội, ở bốn phía chúng ta, còn có Thiên Phong Tiếu của Thiên Tử Minh, Chử Phong của Chiến Minh.
- Ồ?
Mục Vân hé miệng cười nói:
- Xem ra, đây là chuẩn bị đem nhất cử nhất động khống chế chúng ta dưới ánh mắt của bọn họ.
- Những người này, xem ra còn không hết hy vọng.
- Không sao, không từ bỏ ý định, vậy người chết là được rồi.
Khóe miệng Mục Vân hiện lên nụ cười, nhìn bốn phía.
Mà giờ phút này, một đạo thân ảnh lướt qua không trung.
- Mục huynh.
Vũ Thiên Cơ lựa chọn Thần Quyết sớm, trực tiếp đi tới nơi này lựa chọn ngọn núi, vừa vặn khoảng cách với mấy người Mục Vân cũng không phải rất xa.
Nhìn thấy ba người Mục Vân, liền tới chào hỏi.
- Ta xem ngươi lựa chọn Thái Dương Chính Khí kiếm quyết, môn kiếm quyết này, ngươi trước đó đã tu luyện qua, bất quá, ngươi chỉ là đệ tử nội tông, khi đó làm sao có tư cách tu luyện?
- Cái này...
- Không tiện nói, liền không nói.
- Không không không.
Vũ Thiên Cơ thấp giọng nói:
- Bởi vì gia gia ta chính là Tam trưởng lão Vũ Thần, một trong cửu đại thượng trưởng lão của tông môn, gia gia ta tu luyện chính là Thái Dương Chính Khí Kiếm Quyết, ta mưa dầm thấm đất, cũng theo tu hành một chút.
- Gia gia ngươi là Vũ Thần, một trong cửu đại thượng trưởng lão?
Triệu Nham Minh và Mục Bất Phàm hai người ngẩn ra.
- Lên đỉnh rồi nói sau, nơi này không dễ nói chuyện.
Vũ Thiên Cơ cười nói:
- Mỗi ngọn núi của mình, đều sẽ có trận pháp chuyên môn duy trì, cho nên tông môn mới có thể để cho mỗi một đệ tử tự mình viết phong hào, xem như là nhận chủ, từ đó ngọn núi này liền do mình tự nắm giữ tốt hơn.
- Bên trong ngọn núi đều có trận pháp thủ hộ, cho dù không có ở đây, ngọn núi của mình, cũng sẽ không bị người quấy rầy.
Vũ Thiên Cơ nói xong, leo lên ngọn núi.
Mục Vân nhìn cảnh sắc trên sườn núi và trên ngọn núi, cảm thấy sảng khoái.
Bốn đạo thân ảnh đi tới đỉnh núi, nhất thời, cảnh sắc bốn phía các ngọn núi khác, thu hết vào đáy mắt.
- Ngọn núi này bại lộ ra, làm chuyện gì, còn không bị người ta nhìn rõ ràng ?
Mục Bất Phàm nhìn bốn phía nói.
- Có vân vụ trận pháp có thể che chắn.
Vũ Thiên Cơ giải thích.
Mục Vân lập tức tâm thần khẽ động, liền mở ra trận pháp, giờ phút này nhìn ra bên ngoài, vẫn thập phần rõ ràng, nhưng bên ngoài nhìn về phía bên trong, nhất thời mơ mơ một mảnh.
- Không sai.
Mục Vân gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận