Vô Thượng Thần Đế

Chương 240: Chơi Lừa Gạt

Mọi việc giống như trước đó Mục Vân tiến vào trong chủ điện chân chính.
Chỉ là, sau một khắc, trong nháy mắt hạt châu huyết hồng xuất hiện.
Rầm rầm rầm...
Toàn bộ trong đại điện vang lên âm thanh ầm ầm, hạt châu huyết hồng kia đột nhiên nổ tung, từng đạo huyết khí hiện lên ở trên không đại điện.
Ngay sau đó, giữa đại điện, lơ lửng huyết khí, trong chớp nhoáng phiêu tán mở, những tượng đá lẳng lặng đứng sững trong đại điện kia bỗng nhiên mở ra hai mắt, từng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm mọi người xung quanh.
Trong chốc lát, tiếng chém giết vang lên.
Từng pho tượng kia giờ phút này lại sống lại, giơ vũ khí đủ loại kiểu dáng trong tay, hướng về phía mọi người xung quanh nện xuống.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, một số người ban đầu chưa kịp phản ứng, phanh phanh phanh mười mấy người bị nện vỡ đầu.
- Giết!
Bắc Nhất Vấn Thiên biến sắc, tiến lên một bước, một đạo chân nguyên cự chưởng đập vào phía sau một pho tượng.
Chỉ là pho tượng kia chịu một chưởng của Bắc Nhất Vấn Thiên, thế mà chỉ là mặt ngoài thân thể hơi chìm xuống, cũng không có chút biến hóa.
Biến hóa bực nà, quả thực làm cho người ta chấn kinh.
Bắc Nhất Vấn Thiên chính là thiên tài cảnh giới Thông Thần thất trọng, thế nhưng mặc dù là như thế cũng không thể một chưởng vỗ nát pho tượng kia, pho tượng kia đến cùng là cái gì?
Tất cả mọi người không hiểu.
Chỉ là trước đại điện, Tần Mộng Dao một thân váy dài màu băng lam, cao ngạo đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm bức tranh treo phía trước.
Nam tử trong bức tranh, tóc dài buộc lên, trong thần thái, có một phần trêu tức, một phần kiêu hoành, một phần bình yên, thoạt nhìn là quỷ dị như vậy.
Thế nhưng bức hoạ kia ở trong mắt Tần Mộng Dao, lại giống như để lộ cái gì, để thân thể của nàng run không ngừng.
Ầm ầm...
Mà ngay vào giờ phút này, chính giữa đại điện, pho tượng khổng lồ cao trăm mét đột nhiên ầm ầm run rẩy lên.
Pho tượng cự vô bá này cũng sống lại.
Phanh...
Pho tượng cự vô bá kia giậm chân một, toàn bộ đại điện triệt để run rẩy.
Mà giờ khắc này, trung ương đại điện khoảng chừng mấy chục pho tượng triệt để sống lại.
- Rút!
Thấy cảnh này, Bắc Nhất Vấn Thiên không thể không hạ lệnh rút lui, dọc theo xung quanh đại điện, phân biệt rút lui.
Chỉ là, đám người cuống quít rút lui lại không có phát hiện, chỗ cửa lớn đối diện cung điện kia, một đại môn mới tinh đen nhánh lần nữa chậm rãi nhô lên...
Trong lúc đám người bối rối, Tần Mộng Dao lựa chọn một cổng vòm, trực tiếp rời khỏi.
Mục Vân một thân hắc bào, đứng ở xó xỉnh đại điện, yên lặng nhìn mọi việc.
Những Thạch Đầu Nhân kia tùy ý công kích, thế nhưng khi nhìn về phía hắn thì lại giống như nhìn không khí, trực tiếp xem nhẹ đi qua.
- Thú vị thú vị, việc hay chỉ vừa mới bắt đầu!
Mục Vân vuốt ve Nhiếp Hồn Châu trong tay, tâm thần nhìn tình cảnh trong thập nhị phó điện.
- Lục Ảnh huyết điện, Thiên Tà đảo, trước hết để các ngươi nếm thử đau khổ!
Âm thanh Mục Vân rơi xuống, trong Nhiếp Hồn Châu sáng lên một vòng ánh sáng đỏ lóng lánh, pho tượng cự nhân trong tòa đại điện kia, từng cái thay đổi phương hướng, hướng về phía hai tòa phó điện trong thập nhị phó điện.
Mà cùng lúc đó, Mạnh Quảng Lăng dẫn đầu nhân mã Lục Ảnh huyết tông tiến vào trong một tòa phó điện mỏ lớn.
Phóng nhãn nhìn lại, trong một tòa phó điện này, khắp nơi đều là rương lớn kim sắc.
Sắc mặt Mạnh Quảng Lăng vui mừng, bước ra một bước.
Ầm ầm...
Sau một khắc, âm thanh run rẩy vang lên, từng cái rương kia lại chủ động nổ tung, chỉ là từ trong đó.
Xuất hiện, cũng không phải linh khí, đan dược, võ kỹ, mà là từng linh thú toàn thân lượn lờ hắc khí.
Những linh thú này nhìn qua rất không giống với những linh thú trong rừng rậm âm u kia, toàn thân lượn lờ hắc khí, hai mắt trống rỗng vô thần, giống như đã chết rất nhiều năm.
- Lui! Mau lui lại!
Sắc mặt Mạnh Quảng Lăng phát lạnh, bước ra một bước, muốn lui lại.
Chỉ là giờ phút này, cửa lớn ngoài điện lại vang lên âm thanh ầm ầm, trong chớp mắt, lại là mấy chục tảng đá pho tượng hình thái lớn nhỏ không đều, ngăn ở cửa vào.
- Thiếu chủ, không lui được, cửa vào bị chắn!
- Giết ra ngoài!
Mạnh Quảng Lăng đứng ở phía trước, Địa Hoàng Bút vạch ra một bút, giữa đầu bút lông lực lượng cương kình trực tiếp xuyên thấu mấy chục con quái thú.
Nhân Hoàng Bút chính là một trong ba địa khí cực phẩm của Lục Ảnh huyết điện, uy lực bất phàm, giỏi về công phạt, Mạnh Quảng Lăng sử dụng cũng là ứng tay phải tâm.
Địa Hoàng Bút trong tay ở Mạnh Quảng Lăng, lúc mở lúc đóng, trong đại điện trào lên quái thú màu đen, đúng là bị một mình hắn ngăn cản được.
Chỉ là từ cửa chính đại địa có mười mấy pho tượng Thạch Đầu Nhân, lại từng cái hoành nhào mà tới.
- Thiếu chủ, phải làm gì bây giờ?
- Đồ đần, ngăn cản, chỉ là mấy pho tượng mà đã làm các ngươi hoảng thành như vậy sao?
Mạnh Quảng Lăng giận mắng một tiếng, tốc độ huy sái trong tay càng lúc càng nhanh.
Vụt...
Nhưng ngay vào giờ phút này, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một đóa hỏa liên màu tím ầm vang xuất hiện giữa đám người Lục Ảnh huyết tông đang chống cự pho tượng.
- Đây là...
- Tử sắc liên hoa!
- Là Mục Vân!
Trong nháy mắt nhìn thấy hỏa liên màu tím kia thì đám người muốn tản ra.
Đáng tiếc, đã muộn!
Oanh...
Một tiếng bạo liệt đinh tai nhức óc vang lên, hỏa liên màu tím trong khoảnh khắc nổ tung.
Mạnh Quảng Lăng đưa lưng về phía đại môn, tuyệt không thấy cảnh này, thẳng đến khi hỏa liên nổ tung, phía sau truyền đến một trận khí tức cực nóng, Mạnh Quảng Lăng mới trở lại vạch ra một bút.
Chỉ là lực bộc phát của hỏa liên màu tím kia quá mức cường đại, Mạnh Quảng Lăng không có chút nào phòng bị nào, tùy ý một bút vẫn bị dư ba bạo tạc kia đẩy lui.
Mà sau đợt này, nhìn đội ngũ phía sau lúc đầu gần trăm người, giờ phút này chỉ còn lại ba mươi, bốn mươi người, trong mắt Mạnh Quảng Lăng thiêu đốt lửa giận.
- Mục Vân, Mục Vân, ta biết là ngươi, Mục Vân, ngươi cút ra đây cho ta.
Địa Hoàng Bút trong tay Mạnh Quảng Lăng bá bá bá liên tiếp vạch ra mấy chục bút, tiếng nổ tung phanh phanh phanh vang lên, thế nhưng đáp lại hắn chỉ có âm thanh của quái thú màu đen đếm không hết từ phía sau đánh tới, cùng với công kích của những pho tượng cự thạch từ cửa phó điện.
Mục Vân giống như chưa hề đến nơi này.
Mà cùng lúc đó, trong một phó điện khác, đám người Thiên Tà đảo cũng giống như thế.
Bất Hủ Dịch mang theo đám người Thiên Tà đảo, đến một tòa phó điện này, bảo tàng chân chính không có, ngược lại giống như đụng chạm vào các loại cơ quan, tử thương mười mấy người.
Mà khi hắn muốn rút đi thì cửa vào cung điện kia lại bị từng pho tượng cự thạch ngăn lại.
Mặc dù lực công kích của những pho tượng cự thạch kia không mạnh, thế nhưng từng pho tượng lại có phòng ngự cực kỳ biến thái, công kích bình thường căn bản vô hiệu.
Bất Hủ Dịch vốn là thiên chi kiêu tử của Thiên Tà đảo, thế nhưng nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi biến sắc.
Thật vừa đúng lúc, những pho tượng cự thạch này, hết lần này tới lần khác đuổi tới nơi này.
Mà đúng lúc này, một đạo hỏa liên ầm vang nổ tung ở trong đại điện.
- Né tránh!
Trong nháy mắt nhìn thấy hỏa liên kia, Bất Hủ Dịch la hét một tiếng, trước người xuất hiện mười lăm đầu lâu, ngăn tại trước người.
Oanh...
Một đạo tiếng oanh minh vang lên, đại điện lay động một trận, sắc mặt Bất Hủ Dịch trắng nhợt, ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện gần trăm người của Thiên Tà đảo, đã lập tức tổn thất hơn mười người.
- Mục Vân!
Sắc mặt Bất Hủ Dịch âm lãnh đáng sợ, trong miệng trầm thấp hô lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận