Vô Thượng Thần Đế

Chương 642: Hai pho tượng

Đêm đó, Mục Vân ngồi ngay ngắn ở bên trong gian phòng, bắt đầu tu luyện.
Cả ngày hôm nay đúng là có phần mệt nhọc, thế nhưng tu luyện thường ngày, vẫn không thể trì hoãn.
Theo hiểu rõ phần sau của Vạn Cổ Huyết Điển, Mục Vân dần dần nắm giữ chỗ trọng tâm của Vạn Cổ Huyết Điển.
Mà tốc độ tu luyện phía sau,thế mà nhanh hơn phía trước không ít.
Hiện nay, đệ nhất đại tầng, hắn có thể nói là triệt để nắm giữ, mà một ít võ kỹ, cũng không ngừng được hắn hiểu rõ quen biết.
Đây đối với việc hắn che giấu mình thân phận, có rất nhiều chỗ tốt.
Mỗi một lần biến mất, mỗi một lần xuất hiện, đều sẽ mang cho tất cả mọi người rung động, mà lần này, cũng không ngoại lệ.
Mục Vân tin tưởng, rời đi Nam Hải, thời điểm trở lại Trung Vực, một số người, có lẽ sẽ triệt để giật mình.
Một đêm không có xảy ra chuyện gì, ngày thứ hai, sáng sớm, Mục Vân bồi theo Bảo Linh Nhi, đi tới Huyết Sát đảo.
Lần này, hai người giản trang mà đi, chỉ là báo cho Nhuế Cam đại sư, tuyệt không thông báo những người khác.
Rời khỏi Huyết Sát đảo, hai người một đường bay đến, cảnh sắc trên biển cũng để Bảo Linh Nhi mười phần vui sướng, áp lực cũng phóng thích không ít.
- Ngươi cũng không phải lần đầu tiên tới, làm gì vui vẻ như vậy?
- Bởi vì đây là lần đầu tiên đi cùng ngươi.
Bảo Linh Nhi giống như cười mà không phải cười.
- A, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta, cẩn thận ta cầm thú lên không phải người!
Mục Vân cười nói.
- Không có khả năng!
Bảo Linh Nhi cười khanh khách:
- Ta lần đầu tiên dẫn dụ ngươi, ngươi đã không động tâm, bắt đầu ta vẫn không rõ, nguyên lai trong lòng ngươi chứa ba nữ nhân.
- Tần Mộng Dao cùng Vương Tâm Nhã, hẳn là người yêu của ngươi, mà Tiêu Doãn Nhi, có khả năng cũng sẽ trở thành người yêu của ngươi, bởi vì nàng đã trở thành một sự lo lắng trong đáy lòng ngươi.
Bảo Linh Nhi vô tình nói ra trong lúc nhất thời lại để Mục Vân trợn mắt hốc mồm.
Không tệ, chẳng biết lúc nào, trong lúc khi hắn nhớ đến Tần Mộng Dao cùng Vương Tâm Nhã hai người, cuối cùng sẽ có bóng người Tiêu Doãn Nhi xuất hiện.
- Xem ra ta thực sự quá lạm tình.
- Cũng không phải ngươi lạm tình, đàn ông ưu tú giống như ngươi, ta cũng sẽ động tâm đấy!
Bảo Linh Nhi cười nói:
- Không bằng suy tính một chút, cũng thu luôm ta, trở thành một trong bốn bản vẽ đẹp của ngươi, như thế nào? Mà lại đạt được ta, ngươi thế nhưng là người thừa kế tương lai của toàn bộ Thiên Bảo các.
- Quên đi thôi, ngươi cảm giác ta trêu nợ tình còn chưa đủ nhiều à?
Mục Vân cười khổ:
- Mang nhiều thêm một nữ nhân, chính là tạo thêm một phần tổn thương cho người ta yêu, ta đã tổn thương ba người, không muốn lại tai họa những người khác.
- Thôi thôi, ta chỉ nói đùa với ngươi.
Bảo Linh Nhi cười nói:
- Nếu gia nhập vào ngươi, hai vị giai nhân tri tâm của ngươi còn không làm thịt ta.
Đối với điều này, Mục Vân chỉ cười khổ.
Hắn hiện tại, mỗi một lần trong lúc nguy cấp, luôn luôn bị người cho rằng chết rồi, mặc dù lại một lần nữa xuất hiện, tất cả mọi người sẽ cảm thấy rung động, thế nhưng người yêu bằng hữu của hắn mỗi lần sẽ lo lắng hãi hùng mới làm hắn áy náy nhất.
- Đến!
Tiến lên đại khái gần nửa ngày thời gian, trước mặt hai người xuất hiện một tòa hải đảo to lớn.
Chỉ là thứ đầu tiên khắc sâu vào tầm mắt, cũng không phải quy mô hải đảo, mà là hai pho tượng cao khoảng chừng ngàn mét.
Hai pho tượng đứng sừng sững ở phía trước hải đảo, như là hai người khổng lồ, cao ngạo nhìn phương xa.
Một người trong đó, trong mắt tràn ngập chiến ý, mà đổi thành một người, lại là tràn ngập tư thái tiêu sái, cao ngạo ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Chỉ là, ánh mắt rơi vào phía trên bóng người chiến ý cao ngạo tràn ngập kiên định, thân thể Mục Vân lại cứng đờ.
Một pho tượng kia, mi thanh mục tú, trên trán, nhiều hơn mấy phần khí tức kiên cường, nhìn cả người, tràn ngập đấu chí dâng trào, một đầu tóc dài phiêu dật, buộc ở sau ót.
Hai tay chắp ở phía sau, hai mắt nhìn về phía trước, tựa hồ đều tràn ngập thăm dò cùng mới lạ đối với hết thảy tất cả.
Mà đổi thành một người, trong mắt thì thiếu một chút chiến ý cùng cao ngạo, nhiều hơn mấy phần tiêu sái.
Mục Vân vừa nhìn đã nhận ra, tượng hai pho, một cái trong đó chính là hắn vạn năm trước, thời điểm còn đang hăng hái, mà đổi thành một cái, thì là hảo huynh đệ của hắn - Huyết Kiêu.
- Ngươi nhìn ngươi xem, đó chính là Vân tôn giả cùng Huyết Tôn hai người.
Nhìn hai pho tượng, Bảo Linh Nhi kích động nói:
- Ngươi có điều không biết, lần trước người Vân Minh tới ba ngàn tiểu thế giới tìm minh chủ của bọn hắn, thế nhưng đã đến chỗ này, đặc biệt hạ lệnh, nếu ai dám động hai tòa pho tượng, chắc chắn sẽ bị Vân Minh đuổi giết không ngừng nghỉ, cho nên cho tới bây giờ, Huyết Sát đảo thay đổi qua các thế hệ, vẫn còn tồn tại, tất cả đều nhờ có hai pho tượng.
- Ngươi làm gì kích động như vậy?
- Ta đương nhiên kích động!
Bảo Linh Nhi vui vẻ nói:
- Huyết Tôn làm người phóng khoáng ngông ngênh, bình sinh không thích tranh đấu, giống như là hiệp khách giang hồ, để người kính ngưỡng, mà Vân tôn giả khoái ý ân cừu, ngạo thị thiên hạ, là nữ nhân, đều sẽ thích hai người bọn họ.
- Mà ta thích Vân tôn giả nhất, khoái ý ân cừu, thiên phú cùng thực lực đều nhất lưu, từ Thiên Vận đến ba ngàn tiểu thế giới, lại đến ngàn vạn đại thế giới, một đường sáng tạo kỳ tích, cho dù đã chết cũng sáng tạo truyền kỳ hậu nhân không cách nào với tới, nam nhân như vậy, đừng nói có hai trăm nữ nhân, cho dù có hai ngàn, hai vạn người, ta cũng nguyện ý trở thành một người trong đó.
Bảo Linh Nhi một bộ hoa si, nhìn pho tượng, thật lâu không thể bình tĩnh.
- Ngươi nói không phải là ta sao?
Mục Vân đột nhiên hỏi.
- Ngươi? Quên đi thôi!
Bảo Linh Nhi một mặt chán ghét nói:
- Ngươi nào so được một phần mười của Vân tôn giả, không đúng không đúng, một phần trăm cũng không sánh nổi.
-...
Bị người lấy mình kiếp trước ra khinh bỉ mình bây giờ, Mục Vân quả nhiên có phần không lời nào để nói.
Mà giờ khắc này, bên trên Huyết Sát đảo, sớm đã có người đang đợi.
Huyết Vô Tình, Huyết Nhất bọn người đã đứng bên cạnh hai pho tượng, thần sắc cung kính nghênh đón.
- Xem ra Huyết Sát đảo rất thức thời.
Bảo Linh Nhi mỉm cười, trực tiếp đi xuống.
Chỉ là Mục Vân đi theo sau, đối mặt với pho tượng Huyết Kiêu, lại chắp tay, cúi người ba cái.
Thấy cảnh này, bọn người Huyết Vô Tình, Huyết Nhất cũng bái một cái cho pho tượng Huyết Tôn.
Bảo Linh Nhi thấy cảnh này, trong lúc nhất thời sững sờ, sau đó là sắc mặt quái dị bái pho tượng một cái.
Dĩ vãng mỗi lần tới đến Huyết Sát đảo, nàng còn chưa bao giờ thấy qua bọn người Huyết Vô Tình cung kính đối với pho tượng kia như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận