Vô Thượng Thần Đế

Chương 989: Phong kính (2)

- Thủy Mộ Nhiên, uổng cho ngươi là hạch tâm đệ tử Thiên Thủy phái, không nghĩ tới thời gian ba năm, ngươi vẫn dừng lại tại cảnh giới thất trọng, còn không biết xấu hổ xuất đầu vì người khác?
Liễu Nhân Nhân một đầu tóc dài đen nhánh, dáng người nổi bật, dung mạo cũng thanh tú, chỉ là lời nói lại âm dương quái khí.
Nhìn thấy nơi đây, Mục Vân hào hứng.
Xem ra, có cố sự.
- Liễu Nhân Nhân, ngươi ngậm miệng!
Nghe đến lời này, Thủy Mộ Nhiên còn chưa mở miệng, Thủy Thiên Nhất một bên lại nhịn không được quát:
- Ngươi cho rằng ngươi thì tính là cái gì?
- Mộ Nhiên đại ca lúc trước như thế nào đối đãi ngươi? Ngươi thức tỉnh thủy, mộc song thuộc tính thiên phú, đúng là lợi hại, thế nhưng bái nhập đến Ngũ Hành thiên phủ, ngươi liền trở mặt không nhận người, hiện tại có tư cách gì nói Mộ Nhiên đại ca!
- Thôi đi!
Liễu Nhân Nhân ha ha cười nói:
- Thủy Mộ Nhiên lúc trước còn không phải nhìn ta có thiên phú, cho nên mới chiếu cố ta, đáng tiếc, muốn lừa gạt tâm thiếu nữ của ta, cũng không có đơn giản như vậy.
- Không sai!
Ngũ Hành Kiệt bước ra một bước, nhìn mấy người đối diện, cười lạnh nói:
- Nhân Nhân hiện tại là giai nhân trên giường của ta, Thủy Mộ Nhiên, ngươi rất lợi hại phải không? Thế nhưng nữ nhân ngươi thích còn không phải hàng đêm vui sướng trên giường của ta.
- Người xấu!
Nghe được lời Ngũ Hành Kiệt, Liễu Nhân Nhân xì mắng.
- Ngươi im miệng!
Thủy Thiên Nhất nào có thể nghe được lời này, Thủy Mộ Nhiên có thể nói là một người trong Thiên Thủy phái hắn bội phục nhất, há có thể để hắn bị người vũ nhục.
Quát lạnh một tiếng, một quyền giết ra.
- Phế vật!
Nhìn thấy Thủy Thiên Nhất xuất thủ, Ngũ Hành Kiệt đấm ra một quyền.
Bịch một tiếng nổ vang, Thủy Thiên Nhất rút lui từng bước, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.
Hắn là Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, mà Ngũ Hành Kiệt là Vũ Tiên cảnh thất trọng, hắn nào có thể là đối thủ.
- Thiên Nhất, đưa phong kính cho bọn hắn đi!
Giờ phút này, Thủy Mộ Nhiên lại mở lời.
- Mộ Nhiên đại ca!
- Cho bọn hắn đi, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ!
Thủy Mộ Nhiên bi thống nói.
Nếu như thật tranh chấp, chết, có thể là bọn hắn!
- Ta không cho!
Thủy Thiên Nhất ngạo nghễ nói:
- Ngũ Hành thiên phủ nhiều năm qua khi dễ chúng ta, khi dễ còn thiếu sao? Lần này, cho dù chết, ta cũng không nhường.
- Tốt, có cốt khí, như ngươi mong muốn!
Ngũ Hành Kiệt bước ra một bước, phóng tới Thủy Thiên Nhất.
Mà giờ khắc này, Thủy Mộ Nhiên đương nhiên không có khả năng mặc kệ.
- Thủy Mộ Nhiên, ngươi muốn ra tay, ta phụng bồi.
Liễu Nhân Nhân cười nói đương nhiên, bước ra một bước, cười khanh khách nói:
- Bất quá ba năm, ngươi vẫn là Vũ Tiên cảnh thất trọng, ta đã vượt qua ngươi!
Trong lúc Liễu Nhân Nhân nói chuyện, một tay hiện ra màu lục, một tay khác lại hiện ra nhàn nhạt lam sắc.
Thủy mộc song tu!
Song chưởng Liễu Nhân Nhân giết ra, ngăn cản thân ảnh Thủy Mộ Nhiên.
Thế nhưng một bên khác, Thủy Thiên Nhất chỗ nào có thể là đối thủ của Ngũ Hành Kiệt, vừa đối mặt chính là bị trọng thương, không bao lâu sẽ bị Ngũ Hành Kiệt chế trụ.
- Thủy Mộ Nhiên, giao phong kính cho ta.
Nhìn thấy Thủy Mộ Nhiên cùng Liễu Nhân Nhân giao thủ, Ngũ Hành Kiệt quát.
- Không thể cho hắn!
Thủy Thiên Nhất giờ phút này lại rất ngạo khí, từ đầu đến cuối không nguyện ý nhận thua.
- Không cho?
Ngũ Hành Kiệt cười hắc hắc, trở tay ra một chưởng.
Răng rắc một tiếng vang lên, cánh tay Thủy Thiên Nhất bị đánh gãy, thế nhưng mặc dù như thế, Thủy Thiên Nhất ngay cả một tiếng bi thống cũng không có truyền ra.
- Ngươi dừng tay!
Nhìn thấy Thủy Thiên Nhất bị đoạn đi một tay, Thủy Mộ Nhiên nhịn không được mở miệng quát.
Tiếng quát vang lên, một tinh thể toàn thân mượt mà, nhìn như một chiếc gương bay về phía Ngũ Hành Kiệt.
Tiếp nhận phong kính, Ngũ Hành Kiệt cười hắc hắc, nhìn Thủy Mộ Nhiên, trên mặt tràn ngập trêu tức.
- Ngũ Hành Kiệt, cái gương cho ngươi, thả người!
Thủy Mộ Nhiên quát.
- Thả người?
Ngũ Hành Kiệt ngân ngân cười nói:
- Thủy Mộ Nhiên, ngươi cũng quá ngây thơ đi!
Nhìn Thủy Thiên Nhất trong tay, Ngũ Hành Kiệt cười lạnh không ngừng, nói:
- Ta nhìn tiểu tử này rất kiên cường, nghe nói nam đệ tử Thiên Thủy phái các ngươi đều là loại hình ẻo lả, xuất hiện một gia hỏa cái cường như vậy, chỉ sợ là không hợp nhau cùng Thiên Thủy phái các ngươi, ta tới giúp các ngươi xử lý dạng nam tử hán này đi.
- Ngươi dám!
Thủy Mộ Nhiên quát lạnh một tiếng, bước ra một bước.
Chỉ là Liễu Nhân Nhân lại ngăn trước người, nào để hắn đi tới.
Mà đệ tử Thiên Thủy phái của hắn, bất kể là về số lượng hay trên thực lực đều không phải đối thủ của đệ tử Ngũ Hành thiên phủ.
- Ngươi nhìn lão tử có dám hay không!
Ngũ Hành Kiệt vừa dứt lời, một chưởng muốn chụp về phía hạ thân Thủy Thiên Nhất.
- Tốt, ta nhìn ngươi có dám hay không!
Chỉ là ngay tại giờ phút này, một tiếng đột nhiên không hề có điềm báo trước vang lên.
- Mục Vân!
Nhìn thân ảnh kia, thân thể Ngũ Hành Kiệt run lên, không tự chủ được buông ra Thủy Thiên Nhất, lui ra phía sau mấy bước, thân thể cũng run lẩy bẩy.
- Ừm? Tiếp tục đi!
Mục Vân giờ phút này phi thân mà tiến, đứng trên một cây đại thụ, có chút hăng hái nhìn hết thảy.
- Ngươi... Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, Ngũ Hành Kiệt ngây ra như phỗng.
- Ta sao lại không rồi?
Mục Vân cảm thấy buồn cười nói:
- Ta cũng là một trong đệ tử tham gia thí luyện, vì cái gì ta không thể xuất hiện tại nơi này?
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi...
Ngũ Hành Kiệt nói ba chữ ngươi, nhưng lại một câu cũng không nói.
- Ngươi tiếp tục đi!
Mục Vân mỉm cười nói:
- Ta lại không có ngăn cản ngươi, chỉ vụng trộm xem náo nhiệt, quá mệt mỏi!
- Ta ta ta...
- Cái gì ngươi ngươi ngươi, ta ta ta, ngươi không động thủ sao?-
Mục Vân im lặng nói:
- Tốt, ngươi không động thủ, ta thế nào trợ giúp bọn hắn?
- Cái gì?
- Ngươi động thủ muốn diệt mệnh căn Thủy Thiên Nhất, ta giờ phút này xuất hiện, thương lượng với Thủy Mộ Nhiên, ta tới cứu Thủy Thiên Nhất, cứu xong Thủy Thiên Nhất, Thủy Mộ Nhiên cám ơn ta, giao phong kính cho ta.
Mục Vân tự nhủ:
- Cứ như vậy, ta không coi là đoạt, mà trợ giúp người khác, thu hoạch được cảm ân, hiểu chưa?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Ngũ Hành Kiệt quả thực muốn khóc.
Gia hỏa này, đến cùng muốn làm gì.
- Ngươi không ra tay sao?
Giọng Mục Vân trong lúc đó trở nên lạnh lùng.
- Ra tay, ta ra tay đây!
Thân thể Ngũ Hành Kiệt khẽ run rẩy, nhịn không được giọng nghẹn ngào.
- Ngươi ra tay?
- Ta không ra tay, không ra tay...
- Ngươi đến cùng có ra tay hay không?
Mục Vân lần nữa nói.
- Ta... Ta cũng không biết!
Ngũ Hành Kiệt phù phù một tiếng, đột nhiên quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu nói:
- Ta sai, ta sai, phong kính này, ta cho ngươi, ta cho ngươi, ta không muốn, ta cái gì cũng không cần.
- Ngươi có gan sao?
Mục Vân nhìn Ngũ Hành Kiệt, khinh miệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận